Hành lang đen nhánh một mảnh, chỉ có chốt mở đèn tỏa ra ánh sáng lập lòe nhàn nhạt. Cố Phương Yến đi vào khoảng không u tối này tới cửa phòng cho khách. Tới lúc đụng phải tay nắm cửa bằng thép lạnh như băng mới đột nhiên bình tĩnh lại.
Đêm đã khuya như vậy, tùy tiện đẩy cửa phòng của một Omega thật không thích hợp lắm, huống hồ đối phương đã sớm ngủ rồi.Chỉ là một ghi chú liên hệ trên Wechat thôi mà. Muốn ghi chú riêng cho ai là tự do của Tạ Phỉ.
Hơn nữa dù là ghi chú riêng biệt nhưng cũng không phải xưng hô đặc thù gì, chẳng chứng minh cho điều gì cả.
Nghĩ như vậy, Cố Phương Yến buông tay khỏi tay nắm cửa, lùi lại về hành lang.Hắn đứng trong bóng tối, ánh sáng màn hình di động của Tạ Phỉ trong tay tối dần rồi tắt hẳn, vài phút sau hắn mới quay về phòng ngủ.
Sáng sớm hôm sau, 6 giờ 55 đồng hồ báo thức trên điện thoại Tạ Phỉ bắt đầu vang, tiếng chuông báo là —— tiếng gà gáy chói tai.
Cố Phương Yến bị dọa sợ mà tỉnh lại, còn chưa kịp hồi thần sao lại thế này đã nghe thấy phòng cho khách cách vách truyền đến âm thanh ầm một tiếng vang dội.Có gì đó rơi xuống mặt đất, có lẽ chẳng gì khác ngoài Tạ Phỉ.
Cố Phương Yến vội vàng đứng dậy, không kịp để ý tới việc mang dép đã trực tiếp chạy qua. Vừa mở cửa thì thấy quả nhiên Tạ Phỉ đang ngồi dưới đất. Cậu ngồi ở lối đi nhỏ giữa giường và cửa sổ, nửa cái chăn vẫn quấn trên người, nửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-dau-tien-chuyen-truong-da-to-tinh-voi-giao-thao/1610127/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.