Rời đi, lái xe khoảng 1 tiếng rưỡi xem đến công trình đang thi công chậm tiến độ vừa đề cập đến lúc nãy. Trong suốt khoảng thời gian ở trên xe Hạ Băng luôn cẩn thận quan sát Trí Vĩ. Anh không nói gì, hình như tâm trạng không được tốt lắm. Định hỏi về cuộc tổng duyệt sắp tới. Dù sao thì cô cũng mới đến chưa được mấy ngày, có làm gì đâu. Nhưng với tình huống này thì chắc là không nên. Thôi thì đợi về hỏi Uri.
Dường như Trí Vĩ cảm nhận được Hạ Băng đang nhìn mình. Anh lên tiếng:
-Em có thắc mắc gì sao? Hay tôi dọa em sợ rồi?
Mặc dù với dáng vẻ của Hạ Băng thì không có biểu hiện sợ hãi, hay bị dọa. Nhưng Trí Vĩ biết lúc nãy mình như thế nào. Cho nên anh mới hỏi. mặc dù đây không phải là chuyện hiếm gì, nhưng với Hạ Băng đối với anh lại khác. Anh cẩn thận chú ý đến cảm xúc của cô.
Bị hỏi, Hạ Băng giật mình, liên tục phủ nhận, nhưng đây cũng là lời nói thật lòng của cô.
-Đâu có, sao em phải sợ chứ. Anh làm như vậy em không có quyền nói đúng hay sai nhưng mà em biết anh không có ý xấu. Anh là boss, chắc chắn sẽ đặt lợi ích của công ty lên hàng đầu.
Trí Vĩ cười, anh bổ sung thêm:
-Đúng thật, cũng không ai có quyền chất vấn tối đúng chứ. Họ chỉ có thể nghe theo mà thôi. Tôi như vậy đối với em chắc xa lạ lắm nhỉ.
Anh cười nhưng nụ cười giống như gượng gạo vậy. Là nụ cười bất đắc dĩ chăng? Phải chăng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-dau-gap-lai-anh-muon-cuoi-em/1727952/chuong-102.html