-Mọi người cứ đi trước đi.
Leon trả lời lời đề nghị của Kai. Có vẻ công việc quan trọng lắm, từ sáng đến giờ cứ thấy Leon cấm cúi vào máy tính, không thì lại đi kiếm tài liệu, không thấy ngơi tay. Trong khi mấy người còn lại mặc dù bận nhưng còn nói chuyện với nhau vài ba câu làm không khí căn phòng không đến nỗi quá căng thẳng. Hạ Băng đứng dậy định đi theo Kai nhưng có chút chần chừ, nhìn qua anh chàng bốn mắt đang bận rộn.
Dường như hiểu được, Kai nói:
-Đi thôi, em đừng lo. Anh ấy là vậy đó, lát nữa đem cơm lên là được rồi.
Hạ Băng gật đầu đi theo ba người còn lại ra khỏi phòng.
Nhà ăn nhân viên là một khu riêng biệt, cách tòa chính một con đường nhỏ, nơi này đặc biệt khiến con người ta cảm thấy thoải mái.
-Cây nhiều ghê!
Hạ Băng nhìn hàng cây xanh mướt trước mắt mình không khỏi cảm thán. Uri cười:
-Vừa có thêm oxi lại có chỗ để nghỉ ngơi nhỉ!
Hạ Băng gật đầu tán thành. Thật đúng là ngưỡng mộ người đã nghĩ ra ý tưởng này. Vừa định hỏi là ai, lời chưa ra khỏi miệng thì bên tai đã nghe tiếng:
-Này, lời đề nghị lúc sáng cô cân nhắc thử xem. Hôm nào rảnh chúng ta đấu thử.
Nghe thôi đã biết ai rồi. Hạ Băng dứt khoát:
-Tôi có quyền từ chối đúng chứ?
William xụ mặt, ''nhảy cẩn'' lên:
-Cô đang từ chối? Sao vậy? Sợ thua tôi à?
Hạ Băng thản nhiên đi theo Kai và Uri, cô nói:
-Anh đừng có dùng chiêu khiêu khích.Tôi sẽ không vì vậy mà đồng ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-dau-gap-lai-anh-muon-cuoi-em/1727947/chuong-97.html