Chương trước
Chương sau
Chúng ta lại quay về lúc diễn ra buổi tiệc nhậm chức của An Thiên nào. Ở buổi tiệc quá trời chuyện diễn ra, đặc sắc nhất có lẽ là ba điều kiện mà Hứa Di phải làm. Điều thứ nhất Như Ý đã buộc cô ta hứa phải thừa nhận An Thiên và Hạ Băng.
  Giờ thì đến với điều kiện thứ 2  ''MỘT NGÀY Ở VÕ ĐƯỜNG''
  Hạ Băng đã yêu cầu Hứa Di phải có mặt lúc 6 giờ sáng với lí do đây là giờ bắt đầu tập luyện. Hứa Di với ánh mắt giận dữ cộng thêm thái độ mười phần không cam tâm đến trình diện. Hôm nay Như Ý và An Thiên cũng đến góp vui, càng làm cho cô ta thêm mất mặt. Nhưng đâu biết rằng điều mất mặt thật sự đã được Như Ý ghi hình lại rất chân thật bằng những camera được dấu kín xung quanh. Đây trở thành thú vui sau này để Như Ý kiếm chuyện đỡ buồn.
   Hạ Băng nhìn thì có lẽ là người khá hiền nhưng khi đến lúc chịu hại người rồi thì không ai bằng. Cô cố tình gợi ý cho cha mẹ và tất cả mọi người đi cắm trại vài ngày để chuẩn bị thật tốt cho trận đấu sắp tới, thư giãn tinh thần thật tốt. Lí do quá chính đáng cho nên từ lúc sáng mọi người đã kéo nhau đi chơi hết rồi, đoán chừng sớm nhất cũng là tối nay mới về.Thời cơ chính là do mình tự tạo ra mà, đúng không?
 An Thiên cũng là người học võ nhưng để hại người thì tốt nhất là cứ ngồi yên để Hạ Băng tập trung vào ''chuyên môn''. Nhìn Hứa Di có lẽ rất thảm.
  6 giờ sáng cô lôi Hứa Di chạy bộ khoảng 2 cây số. Người bình thường có lẽ không quá khó khăn nhưng mà đối với một tiểu thư như Hứa Di thì chính xác là một cực hình. Kết thúc buổi chạy Hứa Di mặt tái lại mấy phần, phàn nàn cũng có nhưng mà làm quá thì cô ta không biết hậu quả như thế nào, sợ là mấy cô người An Thiên nói lại với mấy ông chồng tới đó lại rước họa vào thân, cho nên cô ta đành cắn răng mà chịu.
    8 giờ sáng, Hạ Băng tập luyện nâng cao, tập động tác đá cao thì tất nhiên cần người cầm dụng cụ rồi. Mà người đó là ai? tất nhiên là Hứa Di. Lúc đầu cô ta tưởng rất dễ, chỉ cần cầm để Hạ Băng đá vào là được, nhưng nó khó không tưởng. Hạ Băng dùng hết sức mà đá, làm Hứa Di loạn choạng có lúc đứng không vững mà té xuống. Chỉ có một câu phù hợp, cô ta thực sự ''yếu như sên'', vậy mà lúc hại người không chừng lại khác ấy chứ.
   Hành người được khoảng hai tiếng thì Hạ Băng cho nghỉ một chút, thoáng cái giờ ăn cơm cũng đến rồi. Gọi bốn phần cơm đến. Ba cô gái của chúng ta đang ăn vô cùng ngon miệng đến lúc nhìn qua Hứa Di thì không biết nói gì. Cô ta hết chê đồ ăn không vệ sinh, rồi đói quá đành ăn thì lại chê đồ ăn dở, toàn là dầu mỡ.Trong khi đó, Như Ý cũng là một tiểu thư giàu có vẫn ăn rất ngon lành. Hứa Di được Như Ý rất vui lòng phán cho một câu:
-Cô chính là mắt bệnh ''tiểu thư'' rất nặng, cần đi chữa gấp. Nếu sau này không gả đi được thì đừng có trách tôi không nhắc trước.
-Cô......liên quan cái quái gì đến cô?
Như Ý nhún vai:
-Ừ thì không liên quan, cô không muốn ăn thì cứ việc để bụng đói đi. Hôm nay chẳng phải nói rồi sao, ở đây thì người nhà cô cũng không vào được. Cô có chết đói cũng chẳng ai nhận xác cô về đâu.
-.....
   Hứa Di tính ra gan rất nhỏ, cô đành im lặng, mặc dù trong lòng đang rất tức giận. An Thiên nhìn qua Như Ý lắc đầu :
-Cậu thật là khiến tụi này khâm phục, bấy lâu nay thật không nghĩ rằng cậu đã luyện công phu giết người bằng lời nói lên một tầm cao mới như vậy.
   Như Ý rất thản nhiên:
-Cũng chẳng phải học từ ông chồng nhà mấy người hay sao.
  Hạ Băng giật mình. Ủa là An Thiên nói mà sao lại có cô trong đó nữa. Mặc dù cô hiểu Trí Vĩ nhà cô về trình độ đọc miệng được xếp vào hàng thiên tài hiếm có.
   Buổi chiều của các cô tiếp tục với việc ''hành'' Hứa Di. Lao dọn võ đường, một việc rất đỗi bình thường, nhưng không bình thường ở chỗ phải lao đến không còn một hạt bụi. Đến khi kết thúc thì cũng đã 5 giờ chiều, Hứa Di ra về với bộ dạng thê  thảm vì một ngày mệt rã rời. Có lẽ đến cuối đời cô ta vẫn không quên được ngày hôm nay cũng không chừng.
  (  Nói chung ở đây có lẽ không gọi là quá hành người nhưng mình muốn An Thiên, Hạ Băng và Như Ý không để lại ấn tượng xấu trong lòng mọi người. Đây là cách trả thù đầy văn minh nhỉ?)
---------------------------
    Về điều kiện thứ ba là của An Thiên. Điều kiện này được lão cáo già nhà cô gợi ý. Cuối cùng, rất tự nhiên mà trong tay An Thiên có được trọn vẹn một tầng trong trung tâm mua sắm lớn nhất thành phố, nơi mà Hứa thị đầu tư. Nói ra thì Tinh Anh đã dùng một chút mánh khóe để lấy được, chỉ cần ''đe dọa'' một chút thôi. Anh biết ước mơ của vợ mình chính là làm một nhà thiết kế, thậm chí cô còn khá nổi tiếng ở nước ngoài với với nhãn hiệu riêng và chiếc cup lấp lánh: ''nhà thiết kế triển vọng'' nữa cơ, nhưng cô lại trở về và vướng vào một đống rắc rối, cho nên coi như để tầng đó làm địa bàn để vợ mình bắt đầu ước mơ mà cô đã cất đi trong suốt ngần ấy thời gian đi
 --------------------------------------
 SẮP TỚI MÌNH SẼ VIẾT MỘT LƯỢT HAI TRUYỆN VỚI HAI CHỦ ĐỀ KHÁC NHAU,MONG LÀ MỌI NGƯỜI SẼ TIẾP TỤC ỦNG HỘ.MÌNH XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.