Chương trước
Chương sau
Hạ Băng lên tiếng:
-Cô đây là trách lần trước tôi quá nhẹ tay? hôm nay muốn đặt biệt nhở ba người chúng tôi  ''giúp'', cô là kẻ thích bị ngược à?
  Hứa Di miệng nói nhanh hơn não, nói lớn:
-Tôi sợ các cô chắc! còn chưa biết ai sợ ai đâu.
Như Ý vẻ mặt chê bai, nhìn qua Hạ Băng:
-Bà đừng manh động, bà học võ không phải để sử dụng lên người cô ta, dơ tay!
An Thiên theo đó tiếp lời:
-Nói vậy là không đúng rồi, phải nói là chúng ta muốn  cũng không thể được. Người ta là tiểu thư danh giá nhà người ta đó nha. Bà coi, trên người cũng toàn là đồ của Chanel, rất là đắt đó nha.
Hứa Di nghe vậy được dịp lên mặt, nhưng trạng thái này chưa được bao lâu thì vẻ mặt chuyển sang xám xịt khi nghe An Thiên nói tiếp:
-Nói thật chứ tui nhìn mẫu này hình như rất là quen, thì ra là MẪU MỚI CỦA QUÝ 1 NĂM TRƯỚC, rất là thịnh hành đó (nhưng mà là của năm trước).
Như Ý làm như mình nhớ cô đập vỗ tay cái ''bộp'' nói:
-Bà nói tui mới để ý, đây không phải là cái váy mà khi bà đi du học tui mua tặng bà sao? chỉ tiếc là bà lại chê nó quá lố đi, cuối cùng tui lỡ mua nên đành cho cô giúp việc rồi. Bà không nói chắc tui cũng quên.
Các bạn thấy ý gì không nào? Xung quanh mọi người nghe cũng hiểu vài phần, xì xào đánh giá. Còn người bị ám chỉ lúc này cũng nhột lắm rồi nè! Hứa Di mất hết lí trí định giở cái trò ''mèo cào thần chưởng'':
-Các người đây là có ý gì?
-Ý như lời đã nói. ( Như Ý nhanh chóng trả lời)
  Bàn tay kia cũng không tự chủ định giáng xuống mặt Như Ý. Nhưng lại bị bắt lại. Phụ nữ lúc giận dữ cũng rất đáng sợ đó nhé.  An Thiên mặt đối mặt tay chỉ dùng một chút sức đã làm cho Hứa Di không thể cử động. Từ ánh mắt tới cử chỉ của An Thiên lạnh lùng như băng:
-Tôi đây có thể kiện cô có hành vi cố ý gây thương tích không thành. Hứa tiểu thư nếu muốn hầu tòa thì tôi thỏa mãn ước nguyện của cô vậy.
-Cái gì mà cố ý gây thương tích chứ.....đau,  thả tay tôi ra.
-Cô định đánh bạn tôi trước mặt mọi người còn nói là không?
  Tiếp sau đó cha của Hứa Di- Hứa Văn Trung lên tiếng, ông ta từ trong đám đông bước ra. Là một người khoảng ngoài 50 cao gầy, nhìn vào chẳng có chút gì cảm thấy dễ gần, do trong thương trường trải  qua nhiều chuyện nên như vậy hay gì thì không biết, nhưng cảm giác khi đứng gần ông ta cơ hồ có chút  ''lạnh''. Ngữ khí trông có vẻ lịch sự nhưng An Thiên vẫn cảm thấy trong đó có chút giống lời cảnh cáo hơn:
-Con gái tôi nói đúng, đây nhìn đến đâu cũng chỉ là cuộc cãi vã giữa đám con gái mà thôi, các cô tốt nhất đừng làm càng. (ý nghĩ như vầy nè:''dù sao bọn người kia chắc cũng chẳng can thiệp'')
  Trong lòng An Thiên-Hạ Băng-Như Ý lúc này có cùng một ý nghĩ, chỉ có 4 chữ:
''CÁ ĐÃ CẮN CÂU''
   An Thiên lém lĩnh ra dấu cho chồng, ý chỉ''đã đến lúc lên sàn rồi''.
   Ba chàng trai cùng lúc đặt ly rượu xuống bước từng bước nhanh đến bên cạnh cô ''vợ'' của mình, Tinh Anh lên tiếng trước:
-Tôi đây lại thấy vợ tôi là bị các người ức hiếp''.
 Ức hiếp?  vợ anh một lần có thể chấp mấy người đó. Cô vợ của anh là một người rất mạnh mẽ đó, vô cùng mạnh mẽ là đằng khác ấy chứ.
 Ba chàng trai lịch lãm, tiêu sái đã đến rồi. Tay mỗi người đều ôm eo của ''vợ'' mình. Trí Vĩ nhắc nhở:
-Tôi đã nói rồi, nếu ông không dạy được cô con gái này của ông thì tôi cũng không ngại giúp cô ta trải sự đời nhiều một chút, rất có ích. Hay là ông đã quên rồi?.
   Trí Viễn cũng tiếp lời:
-Bác Trung à, để tôi nói cho bác biết, hôm nay coi như bác xui xẻo vậy, chọc đâu không chọc lại đi chọc vào ổ kiến lửa:
+Thứ nhất con gái ông lại xúc phạm đúng vào vợ của người quyền lực nhất thành phố này.
+Thứ hai, con gái ông còn cả gan chọc vào chị dâu tương lai của tôi, đã vậy còn là hai lần đều là trước mặt anh của tôi.
+Thứ ba,con gái ông còn định đánh bạn gái...à không, vị hôn thê của tôi.
Tôi đây không biết là nên khen gia đình ông dũng cảm hay là ngu ngốc nữa đây.
    Nói xong anh còn tặng thêm vài cái lắc đầu nữa chứ.
    Hứa Văn Trung nhìn qua kẻ gây chuyện ngày hôm nay trong lòng thầm trách''đứa con gái này thành sự chẳng có mà thất bại thì lại có thừa mà''. Ánh mắt chán ghét ấy làm Hứa Di câm nín đứng tại chỗ. Ba người không nên đắc tội nhất của thành phố này cũng đã chọc hết rồi Hứa Văn Trung thực sự hết cách. Nếu như không làm họ hài lòng thì xem ra sự nghiệp bấy lâu nay gầy dựng của ông coi như đổ sông đổ biển. Ông không thể để mất được. Lựa chọn thông minh nhất lúc này chỉ có 1 đó là thỏa hiệp:
-Hay vầy đi, tôi thành thật xin lỗi, vì tôi quản con không nghiêm, tôi sẽ về dạy nó lại. Mong ba cô đây bỏ qua cho.
   Tinh Anh giọng nói lãnh đạm:
-Tất nhiên là phải xin lỗi rồi. Nhưng mà hành vi nãy giờ con gái ông làm hình như một lời xin lỗi là không thỏa đáng.
   Hứa Văn Trung duy trì nụ cười trên mặt nhưng trong lòng chẳng thoải mái gì. Ông nói:
-Vậy thì cậu muốn yêu cầu gì, chỉ cần trong khả năng thì tôi đều có thể đồng ý.
 Tinh Anh vẻ mặt suy tư, anh chốt lại:
-Vậy thì, tôi muốn con gái ông phải làm theo 1` yêu cầu của mỗi người bọn họ ( ý chỉ là ba người Hạ Băng-An Thiên-Như Ý) tất nhiên tôi cũng sẽ đảm bảo không có điều nào quá mức. Ông thấy thế nào?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.