An Thiên vốn tưởng rằng sẽ xảy ra cái tình huống giống trong tiểu thuyết, nào là nam 9 ôm và kêu tên nữ chính giữa đám đông muốn níu kéo cô lại...... sự thật phủ phàn, anh chỉ xoa đầu rồi dặn cô đến nơi nhớ gọi, sau đó là rời đi. An Thiên có chút thất vọng nhưng nỗi thất vọng này cũng không quá lớn, cô hiểu, anh chính là rất bận, vốn tính anh có hơi trầm tĩnh, ở bên cô hằng ngày nũng nịu gọi tiếng ''vợ ơi'' 'vợ à' còn có luôn chọc cho cô cười, mọi hành động đều nghĩ xem cô có thích hay không, như vậy đã là quá nhiều rồi không nên quá tham lam, vượt quá giới hạn.
Sau hơn nữa ngày bay cuối cùng cũng đến nơi, An Thiên có chút mệt, nhưng bù lại thời tiết mùa này cũng không tệ, tháng 10, khí hậu mát mẻ cũng là một cái hay ấy chứ. Vả lại đây cũng chẳng phải lần đầu ra nước ngoài du học. Cô kéo vali rảo bước ra cửa đúng lúc đó có người gọi lớn hai tiếng ''phu nhân'', giọng nói này hình như cô đã nghe ở đâu đó rồi thì phải, chẳng mấy chốc trước mặt cô xuất hiện một anh chàng đeo kính, cô nhìn với ánh mắt khó hiểu bất giác hỏi:
-Thư kí Phong sao anh lại ở đây?
Anh chống gối thở gấp trả lời:
-Boss kêu tôi tới dẫn phu nhân đến chỗ ở đã sắp xếp.
-.....
Im lặng vậy thôi chứ trong lòng ai kia thấy vui vui, khoảng nữa phút sau An Thiên mới phản ứng:
-Vậy thì phiền anh quá rồi.(nhìn người này thế nào cũng là lớn tuổi hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-dau-gap-lai-anh-muon-cuoi-em/163583/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.