🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Ánh nắng, thảm cỏ, cây cối và hoa hồng trắng, hai tông màu trắng và xanh lá hòa quyện với nhau, cùng với trời xanh và mây trắng vẽ nên một bức tranh lãng mạn. Khi tiếng nhạc vang lên, Dương Lan Tinh mặc chiếc váy cưới màu trắng, đội khăn voan nhẹ nhàng, tay cầm bó hoa tươi, dưới sự chú ý của muôn người, cô ấy chầm chậm tiến vào lễ đường.

Con đường từ thảm cỏ đến sân khấu, Dương Lan Tinh đi rất chậm, đặc biệt là khi đến trước sân khấu, cô ấy dừng lại một lúc, ôm mẹ mình thật chặt. Trước khi lên sân khấu, mẹ của Dương Lan Tinh còn chỉnh lại váy cưới cho cô ấy, con gái của bà ấy, nhất định phải bước lên sân khấu thật xinh đẹp.

Trần Vũ đứng trên sân khấu rất lâu, cho đến khi thấy người anh ấy yêu ngày càng tiến lại gần, đứng cách anh ấy chưa đầy 5cm, nước mắt của anh ấy lập tức rơi xuống từng giọt một, giờ khắc này, anh ấy đã tưởng tượng trong đầu vô số lần.

Tối hôm trước, Dương Lan Tinh ở nhà giúp chuẩn bị đồ đón dâu, bỏ lỡ cuộc gọi đầu tiên của Trần Vũ. Mười phút sau, Trần Vũ gọi cuộc thứ hai, nhưng Dương Lan Tinh vẫn không nhận được. Đợi đến khi Dương Lan Tinh gọi lại, đã là nửa giờ sau, Trần Vũ đang trên đường lái xe đến.

“Sao vậy, em đang chuẩn bị đồ cho ngày mai nên không thấy điện thoại của anh.” Giọng của Dương Lan Tinh có chút áy náy.

Đầu dây bên kia im lặng một lúc, “Anh nhớ em, không ngủ được.”

“Haha, sáng sớm ngày mai là gặp rồi, anh nghỉ ngơi sớm một chút đi, chú rể của em.” Mặc dù Dương Lan Tinh đã quen với sự dè dặt thường ngày của Trần Vũ, nhưng khi nghe anh ấy nói nhớ mình, cô ấy vẫn không kìm được niềm vui.

“Sáng mai gặp nhé, cô dâu của anh.” Trần Vũ nói xong bèn cúp máy, ngồi trong xe một lúc lâu mới khiến đôi tai bớt đỏ đi.

Trên sân khấu, Dương Lan Tinh vừa ôm Trần Vũ, vừa nhẹ giọng an ủi và lau nước mắt cho anh ấy. Người chủ trì linh hoạt nói một vài lời, ánh mắt không ngừng qua lại giữa cặp vợ chồng mới và khách mời.

“Đôi vợ chồng của chúng ta đã lên sân khấu, tiếp theo, xin mời người chứng hôn lên sân khấu.” Người chủ trì thấy hai người đã đứng vào vị trí của mình, nhanh chóng tiếp tục phần tiếp theo.

Dưới sân khấu, Lăng Vân đứng ở một góc, chăm chú nhìn nhất cử nhất động trên sân khấu, rưng rưng nước mắt. Khi nghe người chủ trì, cô vội vàng nhận lấy khăn giấy từ Lục Thẩm Nhất, lau vài cái rồi bước lên sân khấu.

“Bữa trưa vui vẻ! Rất xin lỗi, có lẽ tôi hơi xúc động.” Lăng Vân xoay người, lại lau nước mắt, Dương Lan Tinh cũng bước đến ôm cô.

“Khi Lan Tinh bước ra từ phía sau những tán cây, tôi thực sự không thể kìm được mà muốn khóc. Chúng tôi đã cùng nhau trải qua những năm tháng trung học, nơi đầy ắp những kỷ niệm tuổi trẻ, nơi mà giờ đây nghĩ lại chúng tôi vẫn cảm thấy hoài niệm. Chúng tôi vẫn luôn đứng đầu hộp trò chuyện của nhau, mặc dù một người ở trời Nam, một người ở đất Bắc, cách nhau hơn 1.300 km, nhưng hàng năm chúng tôi đều gặp nhau, và mỗi lần gặp lại là vô vàn chủ đề để nói. Nhị Trung rộng lớn như vậy, có 20 lớp học, hơn 900 học sinh, nhưng chúng tôi vẫn trở thành bạn của nhau ngay từ ngày đầu tiên nhập học, là bạn tri kỷ suốt đời.

Hôm nay cô gái của tôi trang điểm thật đẹp, trở thành cô dâu, tôi rất vinh dự khi được chứng kiến người bạn thân nhất của mình bước vào một giai đoạn mới, bởi vì cô ấy sẽ nhận thêm một tình yêu nữa trên đời này. Cô ấy sẽ hạnh phúc hơn, và cô ấy xứng đáng với tất cả những điều tốt đẹp nhất trên thế gian này. Tôi làm chứng, Lan Tinh đã gặp được một chàng trai rất tốt, khiêm tốn, điềm tĩnh, mạnh mẽ, họ yêu nhau thật lòng, tình cảm chân thành, là sự lựa chọn duy nhất của nhau. Bây giờ, tôi xin tuyên bố cô dâu và chú rể chính thức trở thành vợ chồng. Tân hôn vui vẻ, mãi mãi hạnh phúc!” Lăng Vân bước xuống sân khấu trong tiếng vỗ tay vang dội, chiếc khăn giấy trong tay đã vo thành một cục, nước mắt và mồ hôi tay hòa vào nhau, trở thành bằng chứng cho sự hạnh phúc.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Trên sân khấu, phù dâu nhí đưa nhẫn trao đổi cho hai người, Lăng Vân chăm chú theo dõi nghi thức tiến hành hôn lễ, Lục Thẩm Nhất ghé vào tai cô, không nói gì, chỉ thiếu chút nữa là dựa vào vai cô.



Trong tầm mắt, Lăng Vân thấy rõ Lục Thẩm Nhất có điều muốn nói, chỉ đợi cô hỏi, nhưng Lăng Vân lại cố tình không hỏi, giả vờ như không biết, cũng không quay đầu lại.

Mười phút sau, tiệc trưa chính thức bắt đầu, Dương Lan Tinh và Trần Vũ lần lượt đi tới các bàn kính rượu, không khí vô cùng náo nhiệt.

“Lăng Vân, lâu rồi không gặp.” Chu Diên cầm ly rượu, bước đến bên Lăng Vân.

Lăng Vân xoay người, không có ấn tượng gì về giọng nói này, “Ồ - đàn anh, xin chào, xin chào.”

Chu Diên lớn hơn Lăng Vân một lớp, hai người từng cùng đại diện Nhị Trung tham gia cuộc thi Sinh học, hơn nữa còn đạt thành tích không tệ.

“Sao mà xa lạ thế, nhưng mà cũng đúng, lâu rồi chúng ta không gặp nhau. Ban đầu anh định mời em ăn tối ở Bắc Kinh, nhưng phát hiện không có WeChat của em, lần này chúng ta nhất định phải thêm nhau đấy.” Chu Diên nói xong, lấy điện thoại ra.

Lăng Vân cẩn thận nhớ lại bảng danh dự của trường, hình như Chu Diên cũng học ở Bắc Kinh.

“Chẳng lẽ là bạn học sao, Lục Thẩm Nhất, bạn trai của Lăng Vân.” Khi thấy Lăng Vân có chút do dự, Lục Thẩm Nhất tiến lên đứng giữa hai người.

Chu Diên đưa tay ra, tay kia vẫn cầm điện thoại mà không có ý định cất đi. Dường như anh ta nghĩ đến điều gì đó, “Học thần à, nghe danh đã lâu, nhưng sao tôi lại nghe nói học kỳ 2 lớp 10 cậu chuyển trường, lúc đó còn có tin đồn là cậu và Lăng Vân chia tay.”

Nửa câu cuối cùng, Chu Diên nói rất khẽ, dường như chỉ muốn Lục Thẩm Nhất nghe thấy.

Lăng Vân đứng sau lưng Lục Thẩm Nhất, sợ anh sẽ nhớ tới chuyện ông nội qua đời, nên tiến lên trước muốn dùng WeChat để chuyển đề tài, nhưng bị Lục Thẩm Nhất ngăn lại.

“Đàn anh học ngành nào, sao tôi chưa từng thấy anh ở Trường Đại học Thanh Hoa thế. Cũng khó trách, năm cấp ba anh toàn lo chuyện bao đồng, làm gì có thời gian học tập. Dù sao không phải ai cũng giống như tôi, nhìn qua là hiểu bài ngay.” Vẻ ôn hòa trong mắt Lục Thẩm Nhất có thêm vài phần thù địch.

“Ở đây náo nhiệt quá, cảm ơn mọi người trong lúc bận rộn vẫn đến tham dự đám cưới của tôi, chúc mọi người ăn ngon uống ngon! Tôi xin kính trước một ly!” Dương Lan Tinh đang mời rượu ở phía đối diện, từ xa thấy sắc mặt của Lăng Vân không tốt, vội vàng tiến lên chủ trì nói.

Khách khứa xung quanh thấy thế cũng lập tức chúc phúc, Chu Diên quay về chỗ ngồi, Lăng Vân nhìn Dương Lan Tinh, tỏ vẻ không sao, buổi tiệc trưa tiếp tục diễn ra sôi nổi.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net



Hai giờ chiều, hầu hết khách mời đã ra về, Dương Lan Tinh vừa ăn ngấu nghiến món lưỡi vịt và tôm hùm mà Lăng Vân giấu cho cô ấy, vừa trò chuyện với Lăng Vân. Trần Vũ và Lục Thẩm Nhất ở bên cạnh, như những gã sai vặt, luôn sẵn sàng mang thức ăn nóng lên cho hai cô gái.

“Vân Vân, mình không nỡ, không muốn để cậu đi.” Dương Lan Tinh và Lăng Vân ôm nhau khóc ở cửa khách sạn, nhưng vì yêu cầu luân chuyển công việc rất nghiêm ngặt, Lăng Vân phải có mặt ở bệnh viện đúng giờ vào sáng sớm hôm sau.

Lăng Vân cố nén nước mắt, lần tới gặp lại sẽ phải đợi đến Tết.

“Quý khách có số đuôi 9635, xe của quý khách đã đến.” Tài xế gọi từ ngoài cửa xe.

“Mình phải đi rồi, cậu phải giữ gìn sức khỏe, còn Trần Vũ, không cho phép anh bắt nạt Lan Tinh, nếu anh để cậu ấy chịu tủi thân, em sẽ bay về đánh anh đầu tiên!” Lăng Vân lau nước mắt cho Dương Lan Tinh, ánh mắt đầy sát khí nhìn Trần Vũ nói.

“Anh sẽ không!”

Gần chín giờ rưỡi tối, Lăng Vân và Lục Thẩm Nhất cuối cùng cũng về đến nhà. Suốt chặng đường từ sân bay về nhà, Lăng Vân gọi video với Dương Lan Tinh, cho đến khi Dương Lan Tinh ngủ thiếp đi trên ghế sofa, Lăng Vân mới chợp mắt một chút trên xe.

“Mệt quá.” Lăng Vân ngồi phịch xuống ghế sofa, trông như không còn sức sống.

Lục Thẩm Nhất đưa cho cô một ly nước ấm, “Em muốn ăn gì? Bây giờ anh làm.”

Lăng Vân vươn tay, ý bảo Lục Thẩm Nhất đỡ cô dậy.

“Lại đây, ngồi đây.” Lăng Vân vỗ vỗ vị trí bên cạnh cô.

Lục Thẩm Nhất vừa ngồi xuống, Lăng Vân đã kéo đầu anh về phía mình, “Lục Thẩm Nhất, Chu Diên làm anh không vui sao?”

“Không, anh chỉ cảm thấy lúc đó bản thân rời đi mà không nói lời nào đúng là khốn nạn, đã khiến em phải chịu đựng rất nhiều, còn anh thì chỉ ích kỷ chìm đắm trong thế giới của mình. Anh thật có lỗi với em!” Lục Thẩm Nhất nói rồi cúi đầu xuống.

Lăng Vân lại nâng đầu Lục Thẩm Nhất lên, “Nhìn em này, không được cúi đầu, sao học thần Lục Thẩm Nhất không có gì không biết có thể cúi đầu chứ.”

“Khi đó em cũng rất giận anh, em không hiểu có chuyện gì có thể khiến anh rời đi mà không nói lời nào như vậy, hay là nói, anh không hề nghĩ đến việc nói lời tạm biệt với em, nhưng em không thể thuyết phục bản thân mình làm như anh chưa từng xuất hiện. Em không làm được! Nhưng tất cả những chuyện đó, sau khi em biết về quá trình điều trị của ông nội, thì chỉ còn lại sự đau lòng. Cho nên, Lục Thẩm Nhất, anh hãy bước ra khỏi quá khứ đi, em không trách anh, em rất trân trọng mỗi ngày chúng ta ở bên nhau, em hy vọng mỗi ngày anh đều vui vẻ!” Lăng Vân ôm chặt lấy Lục Thẩm Nhất, đúng như cô đã nói:

“Có lẽ, trong tương lai mình và Lục Thẩm Nhất sẽ gặp rất nhiều “Chu Diên”, chẳng lẽ mỗi lần như vậy, mình đều phải dừng lại, nói chuyện, tán gẫu một chút sao? Thế thì tại sao mình và Lục Thẩm Nhất không thể nói về hoa, về cỏ, về văn học, về những chuyện vui vẻ… Điều quan trọng hơn là, mình không muốn Lục Thẩm Nhất lại vì thế mà cảm thấy áy náy, chàng trai của mình, vốn dĩ nên là ánh mặt trời, là sức sống, trong mắt có ánh sáng, sao có thể thiếu đi sự hăng hái của tuổi trẻ!” — Trích từ nhật ký của Lăng Vân
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.