Hai từ “ở chung” này, theo nghĩa đen chính là hai người cùng sống chung một chỗ.
Ban đầu, Lăng Vân nghĩ đơn giản lắm, đến lúc đó cô chỉ cần đóng cửa phòng lại, thì không gian nhỏ bé ấy vẫn là của riêng mình!
Chỉ là, sự thật chứng minh Lăng Vân đã suy nghĩ quá đơn giản.
Xế chiều hôm đó, Lục Thẩm Nhất giúp Lăng Vân chuyển hết hành lý vào, trong phòng ngủ chỉ còn mỗi Lăng Vân, hơn nữa cả tầng ấy mọi người cũng đã dọn đi hết rồi, một mình cô ở lại cũng khá sợ.
Tiếp đó, Lục Thẩm Nhất lại kéo Lăng Vân đi dạo cửa hàng đồ nội thất, xem từ chăn ga gối đệm đến đồ trang trí, từ những món đồ để ngắm cho đến những thứ thực dụng, không bỏ sót cái gì.
Người ta thường nói con gái là tín đồ mua sắm, nhưng con trai mà thực sự mua sắm thì có thể dùng từ “phá sản” để hình dung!
Nếu không phải Lăng Vân ngăn lại thì Lục Thẩm Nhất suýt nữa đã mua hết sạch cửa hàng nội thất rồi.
Hai người xách mấy túi đồ lớn về nhà, còn chưa kịp thay giày, đã thấy hai bóng người xuất hiện trong tầm mắt.
“Thẩm Nhất, đi mua đồ à?” Cô gái trẻ mỉm cười nói với Lục Thẩm Nhất, bên cạnh là một người đàn ông trung niên.
Lăng Vân nhanh chóng phản ứng lại, không đợi Lục Thẩm Nhất lên tiếng, “Cháu chào chú, chào dì!”
“Chào cháu, cô bé trông thật xinh đẹp.” Cô gái trẻ trả lời rất nhanh.
Rất nhanh sau đó, căn phòng lại yên tĩnh trở lại.
“Bạn gái con, Lăng Vân.” Mặc dù Lục Thẩm Nhất không gọi tên ai, nhưng ánh mắt lại nhìn người đàn ông trung niên mà nói.
Ánh mắt người đàn ông trung niên thoáng qua một nét dịu dàng, nhưng vẻ mặt vẫn nghiêm nghị.
“Chào cháu.” Người đàn ông trung niên nhìn Lăng Vân một chút.
“Cháu chào chú!”
“Con ra đây với ba!” Người đàn ông trung niên nói với Lục Thẩm Nhất, như đang ra lệnh.
Lục Thẩm Nhất đứng yên không nhúc nhích, “Có chuyện gì thì nói ở đây, Lăng Vân không phải người ngoài, đối với ba lại càng không phải!”
Lúc này Lăng Vân đại khái có thể đoán được tình hình gia đình Lục Thẩm Nhất là như thế nào, khó trách anh vẫn luôn sống cùng ông nội.
Trong phòng khách, hai bên như đang đối đầu nhau, tia lửa bắn ra tứ phía.
Lăng Vân không ngừng nháy mắt với Lục Thẩm Nhất, nhưng anh làm như không thấy.
“Cháu xin lỗi chú, dì, cháu còn chút việc ở bệnh viện, mọi người cứ nói chuyện đi ạ, cháu xin phép đi trước.” Lăng Vân thấy hai người không ai nhượng bộ ai, chỉ còn cách viện lý do ở bệnh viện có việc để trốn đi.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Em vẫn chưa bắt đầu thực tập, có thể có việc gì chứ?” Lục Thẩm Nhất ngăn Lăng Vân lại.
Lăng Vân nhất thời không biết nói gì, không khí căng thẳng đến đỉnh điểm.
“Chúng ta đi.” Giọng người đàn ông trung niên đầy giận dữ.
Cửa phòng bị đóng sầm lại, ngoài cửa, âm thanh khuyên nhủ của người phụ nữ trẻ dần dần biến mất.
Trong phòng, Lăng Vân nắm tay Lục Thẩm Nhất, “Sao lại như vậy?”
Lục Thẩm Nhất chưa bao giờ nói với Lăng Vân về tình hình gia đình mình, Lăng Vân cũng không hỏi, vì cô cũng chưa bao giờ kể cho Lục Thẩm Nhất nghe về tình hình gia đình mình.
“Nếu anh không muốn nói cũng không sao.” Lăng Vân lại bổ sung một câu.
Che giấu vết thương của mình thì không nên hỏi người khác vết thương của họ từ đâu, huống chi người đàn ông trước mặt cô là Lục Thẩm Nhất, người mà cô yêu nhất.
Lục Thẩm Nhất thở dài, kéo Lăng Vân ngồi xuống sofa, “Người đàn ông vừa rồi là ba anh, người phụ nữ đó là mẹ kế của anh. Ba mẹ anh ly hôn khi anh còn bé, anh lớn lên cùng ông nội. Buổi tối hôm mà mẹ anh rời đi là lần duy nhất ông ta đến đón anh tan học, đưa anh đi ăn ở khách sạn. Giữa trưa hôm sau, ông ta mới đưa anh về nhà, từ đó anh không còn gặp lại mẹ ruột của mình nữa.”
Lục Thẩm Nhất rất bình tĩnh kể xong chuyện này, anh thậm chí không chớp mắt lấy một lần.
Cô không biết những năm qua Lục Thẩm Nhất đã sống như thế nào, giờ phút này, cô chỉ muốn ôm anh và nói với anh rằng, cô sẽ luôn ở bên anh.
“Sao em lại xin lỗi, những chuyện này anh vốn đã định kể với em.”
Lăng Vân đột nhiên nhớ tới lần Lục Thẩm Nhất và ba anh đưa cô về nhà, lúc đó hai người hầu như không giao tiếp. Sau đó ở nhà Lục Thẩm Nhất, cô nghe thấy anh không kiên nhẫn nói chuyện điện thoại, và cả lần cấp cứu đó, Lục Thẩm Nhất hoàn toàn không để ý đến cô gái trẻ. Tất cả những điều này Lăng Vân đều đã nhận ra, chỉ là cô không ngờ rằng sự lạnh lùng trên người chàng trai này đã có từ khi còn nhỏ.
“Vậy anh có muốn gặp lại dì không?” Lăng Vân cẩn thận hỏi.
Lục Thẩm Nhất trả lời rất dứt khoát, “Không muốn!”
Người ta thường ca ngợi tình mẫu tử vĩ đại, nhưng nếu ngay từ đầu, nó chỉ tồn tại trên danh nghĩa, thì khi những điều này thực sự xảy ra, tác dụng của nó chỉ khiến người ta cảm thấy xa lạ.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Bây giờ anh rất tốt, được rồi, không nói chuyện này nữa, anh đi nấu bữa tối cho em.” Lục Thẩm Nhất nói rồi đứng dậy đi vào bếp.
“Nấu bữa tối? Hay là chúng ta gọi đồ ăn ngoài đi?” Lăng Vân biết rõ về tài nấu ăn của Lục Thẩm Nhất, bát mì ngày đó ăn ở nhà anh đủ để cô nhớ mãi rồi.
“Đồ ăn ngoài không tốt cho sức khỏe, về sau anh sẽ nấu cho em mỗi ngày.”
“Chủ yếu là trong tủ lạnh cũng không có đồ ăn, hay là hôm nay bỏ qua nhé!” Lăng Vân dựa vào nguyên tắc sống là phải chịu ít đau khổ nhất có thể, điên cuồng tìm kiếm lý do.
“Thôi được rồi! Ngày mai anh mua đồ nấu một bữa thịnh soạn cho em.”
…
Buổi tối, hai người dựa vào sofa, ăn đĩa trái cây, xem phim.
Phim là phim tình cảm, dài một tiếng rưỡi.
Cho đến khi bộ phim kết thúc, khóe mắt Lăng Vân vẫn còn ướt.
“Lục Thẩm Nhất!”
Lục Thẩm Nhất đã ngủ từ lúc phim mới bắt đầu được một lúc, chỉ là Lăng Vân xem quá nhập tâm nên không phát hiện ra.
“Phim hết rồi. Vậy anh về văn phòng ngủ đây.” Lục Thẩm Nhất dụi mắt, hôn Lăng Vân một cái, đứng dậy định đi.
“Đứng lại!”
Lục Thẩm Nhất đứng yên tại chỗ, “Anh quên mang theo thứ gì sao?”
“Ngủ ở đây đi! Em đã dọn phòng cho anh rồi!”
Lục Thẩm Nhất cảm thấy vô cùng bất ngờ, anh đi vào phòng ngủ bên cạnh, bên trong trang trí rất đơn giản.
Giường, tủ quần áo, bàn máy tính, ghế, bốn món đồ, nhìn là thấy ngay.
Anh bước vào phòng, ngồi xuống chiếc ghế trước bàn máy tính, cảm thấy chất liệu ghế khác biệt, như ngồi trên miếng bọt biển, mềm mại, thoải mái và thoáng khí.
Bàn máy tính cũng có chút khác biệt, trên đó có các ô vuông, bên trong còn dán nhãn, ví dụ như cốc nước, bịt mắt hơi nước.
“Em chuẩn bị từ khi nào vậy?” Lục Thẩm Nhất bước tới ôm lấy Lăng Vân.
“Từ ngày anh nói sẽ ngủ ở văn phòng!”
Sau đó, Lăng Vân đã trải qua một nụ hôn kéo dài sáu phút, cô từ từ cảm nhận hơi thở ấm áp của Lục Thẩm Nhất, từ nhẹ nhàng đến dồn dập, đặc biệt là một phút cuối cùng, Lăng Vân cảm thấy như mình bị cướp đi hơi thở.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]