Lục Thẩm Nhất: “Bạn trai. Bạn gái.”
“Hả?”
“Lăng Vân, mình thích cậu.”
Lăng Vân mở to mắt, “Cậu nói gì?”
Lục Thẩm Nhất tiến đến bên tai Lăng Vân, nói nhỏ: “Mình, Lục Thẩm Nhất, thích Lăng Vân.”
Thấy Lăng Vân vẫn không có phản ứng gì, Lục Thẩm Nhất lại lặp lại vài lần.
Cho đến khi Lăng Vân nói một câu: “Cậu có biết mình đã trải qua hai năm rưỡi này như thế nào không?”
Không khí ngay lập tức trở nên lạnh lẽo, Lăng Vân cúi đầu, mặc cho nước mắt rơi xuống từ gò má.
Hai năm rưỡi trên lịch chỉ là hai mươi mấy trang giấy, trong nhật ký “mình nhớ cậu” hết trang này sang trang khác, còn trong lòng Lăng Vân, đó là những cơn ác mộng không thể nguôi ngoai, là những đêm khuya ướt đẫm gối.
Trong độ tuổi thanh xuân chính trực, mỗi ngày cô gái chỉ có thể dùng vô số bài tập để đè nén nỗi tuyệt vọng và bất lực trong lòng.
Cô nên đối mặt thế nào đây, cô không thể đối mặt được!
18 km thật dài, những giọt nước mắt khô rồi lại ướt dưới vành mũ được che giấu rất tốt.
Lúc này lời xin lỗi của Lục Thẩm Nhất đối với Lăng Vân giống như một con thuyền không có mái chèo, trống rỗng mà dày vò.
Lăng Vân ngẩng đầu lên, “Lục Thẩm Nhất, một câu xin lỗi có thể xóa sạch ký ức đau khổ của mình trong hai năm rưỡi sao?”
Cho dù Lục Thẩm Nhất giải thích một câu lý do anh đột ngột biến mất lúc đó, có lẽ Lăng Vân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-chim-yen-tro-ve/3728548/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.