Chương trước
Chương sau
Vào ngày Tuần nhỏ đó, khi tiếng chuông tan học vừa vang lên, Lăng Vân đã chạy ra khỏi trường.

Những ngày này, cô đã không ngừng hỏi thăm tin tức của Lục Thẩm Nhất, nhưng không có bất kỳ tin tức nào.

Đến nhà Lục Thẩm Nhất là cách duy nhất Lăng Vân có thể nghĩ ra, cũng là cách cuối cùng.

Lúc trước, nhờ có Lục Thẩm Nhất dẫn đường, nếu không, có lẽ Lăng Vân vẫn lạc ở chỗ ghế gỗ như cũ.

Đến khu nhà, vào thang máy, lên căn hộ 601, Lăng Vân thở dốc, đứng trước cửa nhà, muốn gõ cửa nhưng tay mãi không thể giơ lên.

“Nếu Lục Thẩm Nhất thật sự ở bên trong, nếu…” Trong đầu Lăng Vân hiện lên hàng vạn suy đoán.

Giờ phút này, so với nỗi nhớ nhung, nỗi sợ hãi không rõ nguyên nhân đang cắn nuốt cô.

“Cháu tìm ai vậy?” Hàng xóm đối diện dắt một con chó Teddy đang đứng chờ thang máy, thấy Lăng Vân đứng trước cửa không nhúc nhích, không nhịn được hỏi.

Lăng Vân lắc đầu, nói không có gì.

“Chủ căn 601 đã chuyển đi trong tháng 1 rồi.” Hàng xóm nói rồi bước vào thang máy.

Mặc dù khu nhà nơi Lục Thẩm Nhất ở là khu nhà thuộc khu vực trường học, nhưng căn hộ tầng 6 không giống với các tầng dưới, diện tích cũng lớn hơn rất nhiều, vì vậy tổng cộng chỉ có hai hộ gia đình.

“Tháng 1, tức là qua năm mới? Cho nên ngày Tết hôm đó chính là lời tạm biệt sao?”

Lăng Vân không muốn tin, cô gõ mạnh cửa, tiếng gọi càng lúc càng lớn.

“Lục Thẩm Nhất, Lục Thẩm Nhất…”

Thang máy kêu “ding dong”, hàng xóm dắt Teddy bước ra.

Lăng Vân ngồi bệt xuống đất, hai mắt đờ đẫn.

“Dì ơi, dì có biết họ chuyển đi đâu không ạ?” Ánh mắt Lăng Vân lóe lên một tia hy vọng, câu trả lời của hàng xóm là cọng rơm cuối cùng mà cô có thể nắm.

“Tôi không biết, tôi chỉ nhìn thấy khi tôi xuống lầu thôi.”

Lăng Vân vừa định hỏi thêm, hàng xóm đã đóng cửa lại.

Không biết qua bao lâu, cô mới đứng dậy, đi về hướng trường học.

Trên phố tấp nập người qua lại, Lăng Vân bước đi vô định trên đường, cô không muốn quay lại lớp học, nhưng cũng không biết đi đâu.

Thế giới này rất nhỏ bé, nhỏ đến mức cô và Lục Thẩm Nhất có thể ở cùng một trường, trở thành bạn bè, nhưng cũng thật rộng lớn, rộng đến mức cô cố gắng thế nào cũng chẳng thể tìm thấy anh.

Quán trà sữa chật ních học sinh, Lăng Vân chỉ đứng ở ngoài nhìn, giá trên menu đã bằng tiền ăn một ngày của cô.

“Dù thế nào, mục đích của mình khi vào Nhị Trung là thi đậu vào một trường đại học tốt, tìm một công việc tốt, kiếm đủ tiền.” Động lực duy nhất suốt bao năm qua một lần nữa thôi thúc Lăng Vân trở lại bàn học.

“Ngày 8 tháng 3 năm 2018

Có lẽ Lục Thẩm Nhất đã rời khỏi thành phố Tây Giang này, có lẽ chúng mình sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Nước mắt lại thấm ướt trang nhật ký, cuối cùng Lăng Vân viết thêm một câu, “Lục Thẩm Nhất, mình sẽ không ngừng tìm cậu.”

Sau đó, cuộc sống của Lăng Vân như bị bấm nút tua nhanh, ngày ngày cô nỗ lực học tập, bởi vì chỉ có như vậy, cô mới có thể giảm bớt nỗi nhớ Lục Thẩm Nhất.

Thành tích của Lăng Vân cũng luôn đứng đầu toàn trường, khi phân ban Xã hội và Tự nhiên, Lăng Vân chọn ban Xã hội, tiến vào lớp đặc biệt như cô mong muốn.

Nhật ký trở thành sợi dây duy nhất kết nối giữa Lăng Vân và Lục Thẩm Nhất trong ký ức.

“Ngày 1 tháng 9 năm 2018

Lục Thẩm Nhất, lớp 10 đã kết thúc rồi, bây giờ mình muốn nói với cậu: Mình muốn thi vào Đại học Thanh Hoa, học chuyên ngành máy tính, ước mơ là có thể cùng cậu nghiên cứu phát triển phần mềm, chỉ cần làm việc cùng cậu, mình đều yêu thích.”

Xuân hạ thu đông, thời gian học cấp ba của Lăng Vân trôi qua trong những bài thi đầy chữ cùng những trang nhật ký.

Sau kỳ thi đại học, gia đình Lăng Vân xảy ra một chuyện lớn: Lăng Tường được chẩn đoán mắc bệnh xơ gan, sau khi ra viện ông ta đều phải uống nhiều loại thuốc mỗi ngày.

Khi giáo viên tuyển sinh của Đại học Thanh Hoa đến nhà Lăng Vân, cô đang cố gắng tìm tài liệu về bệnh xơ gan, những ngày này cô đã trở thành một nửa chuyên gia về lĩnh vực đó.

Đối diện với những điều kiện ưu đãi mà giáo viên tuyển sinh của Thanh Hoa đưa ra, Lăng Vân không hề tỏ ra quá kích động, cô chỉ nhàn nhạt nói một câu: “Em muốn học y học lâm sàng.”

“Ngày 30 tháng 6 năm 2020

Lục Thẩm Nhất, mình muốn học y, không thể cùng cậu nghiên cứu phát triển phần mềm được nữa rồi.”

Lăng Vân đã từng nghĩ vô số lần về những gì sẽ xảy ra sau khi kết thúc kỳ thi đại học, nhưng giờ đây cô cảm thấy áp lực trên vai mình càng lớn hơn.

Tháng Bảy là tháng nóng nhất, nước sông ở thôn Sa Giang gần như cạn kiệt, đường ống dẫn nước tự nhiên thường xuyên gặp sự cố, người dân trong thôn chỉ có thể đến những nơi xa hơn để lấy nước.

Hoa màu trong ruộng khô héo do thời tiết nóng bức kéo dài nhiều ngày, dưa hấu năm ngoái có thể ăn được thì năm nay lại chậm chạp chưa ra quả. Năm nay tiếng ve kêu đặc biệt râm ran, mùa hè này nóng bức và kéo dài.

“Ngày 30 tháng 7 năm 2020

Lục Thẩm Nhất, tháng 8 này, chúng ta có gặp lại nhau không?”

Khi Lăng Vân rời quê đi học là vào giữa tháng 8, đó là lần đầu tiên cô đi máy bay, bởi vì không quen nên giữa chừng cô đã mất rất nhiều thời gian, giao diện tìm kiếm trên điện thoại là một loạt các câu hỏi về việc lên máy bay.

Khi máy bay lướt qua mặt đất, bay lên bầu trời, trong lòng Lăng Vân có một cảm giác khó tả.

“Nếu mẹ có thể đi cùng mình thì tốt quá.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Một tấm vé máy bay đi Bắc Kinh đã là giá tiền của chiếc điện thoại trong tay Lăng Vân rồi.

Máy bay vượt qua tầng mây, bay ổn định trên không trung.

Một giờ sau, thành phố Bắc Kinh hiện ra trong tầm mắt của Lăng Vân, bao la vô tận.

“Mẹ ơi, con đến trường rồi.” Lăng Vân vừa đến trường, lập tức mở WeChat, gọi video với Vương Vi.

Đầu dây bên kia, Vương Vi đang nhìn thấy từng viên gạch, từng viên ngói của Đại học Thanh Hoa qua màn hình, bên cạnh còn có Lăng Tường.

Đại học Thanh Hoa rất lớn, ngày báo danh cũng rất đông người, Lăng Vân đi dọc theo con đường, tìm được đại sảnh báo danh.

Các anh chị khóa trên nhiệt tình chỉ dẫn cho những sinh viên mới đến, Lăng Vân bắt đầu mua các đồ dùng sinh hoạt liên quan.

Cô một tay đẩy vali, tay kia xách một túi chăn, dáng người nhỏ bé chen chúc giữa hai món đồ, chậm chạp di chuyển về phía trước.

Đột nhiên, cái túi lớn trong tay Lăng Vân bị giật lấy, nhanh đến mức cô không kịp giành giật.

“Không phải chứ! Giữa ban ngày ban mặt mà cướp chăn của người ta à?” Lăng Vân không hiểu.

Cô quay người lại, định nhìn xem ai mà lố bịch như vậy.

Không ngờ đối phương lên tiếng trước.

“Lăng Vân.” Giọng nói của đối phương quen thuộc mà lạ lẫm.

Là Lục Thẩm Nhất.

Lăng Vân không nói gì, tay không chạy ra khỏi đại sảnh.

Lục Thẩm Nhất đuổi theo.

Lăng Vân chạy vào nhà vệ sinh, đóng sầm cửa lại.

Cô đã từng ảo tưởng vô số lần cảnh tượng này, nhưng khi nó thực sự xảy ra, Lăng Vân đột nhiên không biết phải đối mặt thế nào.

Lúc này, cô đứng đối diện bồn rửa tay, liên tục dán mặt vào nước lạnh, như thể làm vậy sẽ che giấu được nước mắt trong mắt.

“Lăng Vân.” Lục Thẩm Nhất thấy mặt cô đầy nước, vội vàng lấy tay lau.

Lăng Vân né tránh, “Không cần cậu quan tâm.”

Một cô gái mặc váy liền, tóc dài xõa ra, bước về phía hai người.

Cô ấy đi đến giữa hai người, “Thẩm Nhất, đây là hành lý của bạn cậu.”

“Thẩm Nhất!” Lần đầu tiên Lăng Vân nghe được xưng hô này.

Cô nhanh chóng nhận lấy đồ từ tay cô gái, “Cảm ơn.”

Thậm chí Lăng Vân còn không dám ngẩng đầu nhìn biểu cảm của hai người, cô nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt họ.

Dưới bầu trời xanh thẳm, Lục Thẩm Nhất đi theo sau Lăng Vân, khoảng cách vừa phải.

“Ngày 15 tháng 8 năm 2020

Lục Thẩm Nhất xuất hiện rồi, nhưng bên cạnh cậu ấy còn có một cô gái gọi cậu ấy là Thẩm Nhất.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.