155.
Khu San Hô.
Kỷ Kỷ:
– Mèo già? Một mình ở chỗ nào làm gì đấy?
Mèo già:
– Đi dạo đó.
Kỷ Kỷ:
– Không sợ hung thủ ngược đãi xuất hiện à?
Mèo già giơ hai chân trước lên:
– Đời này tôi ít nhất đã gặp qua từng đây tên cuồng ngược đãi mèo rồi.
Kỷ Kỷ mờ mịt nhìn mấy ngón chân mèo không rõ là bao nhiêu kia:
– Nhiều như thế là bao nhiêu?
Mèo già:
– … Sáu đấy! Tôi giơ sáu ngón mà.
Kỷ Kỷ giơ chân lên:
– Đoán xem đây là mấy?
Mèo già:
– … Chúng ta đi thôi.
Hai mèo đi qua một vườn hoa rực rỡ, không tự chủ mà ngừng lại.
Mèo già nheo mắt, ngốc ngốc dựng thẳng đôi tai lên:
– Chỗ này xinh đẹp quá.
Kỷ Kỷ:
– Tôi có mang máy ảnh của nhân viên dọn phân đây, chúng ta chụp ảnh chung đi.
Tách tách.
Mèo già lại gần, nheo mắt nhìn:
– Trông tôi có vẻ xấu. Sao mà lại chụp mặt tôi gần thế, to thế hả?
Nó rung rung râu như hiểu rõ:
– Để nổi bật khuôn mặt nhỏ của mi đó hả, thật sự là một con mèo có tâm cơ
Kỷ Kỷ xấu hổ:
– Cái chính là tại lông anh lâu rồi chưa sửa.
Móng nó cẩn thận cào cào chỗ cổ mèo già.
Mèo già quay lại nhìn đám lông xám của mình:
– Ngày nào cũng sửa đấy, hôm qua vừa đến hồ ở công viên tắm nữa mà.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-binh-thuong-cua-nam-than-va-meo/2034205/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.