Sáng hôm sau Lăng Vân Đoan tỉnh lại, sảng khoái vặn thắt lưng, nhìn sang bên cạnh đã không thấy Lưu Ngạn và Lăng Tiểu Lưu đâu cả. Y ngồi trên giường chậc lưỡi, cảm thấy mĩ mãn rồi mới nhàn nhã đứng dậy mặc quần áo.
Bữa sáng Lưu Ngạn làm cho y để trong phòng bếp, ăn xong rồi y lại nhàn nhã đi bộ đến quán ăn. Hiện giờ đã qua giờ ăn sáng, trong quán cũng không có người, Lưu Ngạn ngồi ở trên bàn, quay lưng về phía cửa, tay đang viên cái gì đó như là đang gói vằn thắn. Lăng Tiểu Lưu ngồi đối diện anh, trong tay cầm một miếng kẹo lạc gặm cắn.
Lăng Vân Đoan đến gần, nghe thấy Lưu Ngạn dặn dò: “Ăn hết miếng này thôi nhé, ăn nữa sẽ bị tiêu chảy đấy, con biết chưa?”
Lăng Tiểu Lưu một mồm đầy, lúng búng nói: “Vâng ạ—-”
Lưu Ngạn không biết có người vào, nhưng Lăng Tiểu Lưu lại nhìn thấy. Bé con tròn mắt nhìn Lăng Vân Đoan, y đưa tay lên môi làm động tác giữ bí mật với nhóc. Lăng Tiểu Lưu lại nhìn y một hồi, mới cúi đầu gặm tiếp miếng dưa hồng. [cậu nhóc này còn nhỏ mà hiểu chuyện ghê nhể ]
Chờ đến khi Lăng Vân Đoan ôm chặt anh từ phía sau, Lưu Ngạn mới biết y vào. Hai tay Lăng Vân Đoan ôm lấy vai Lưu Ngạn, ngồi xuống bên cạnh, nói: “A Ngạn, em dậy sớm thế, anh chả biết em đi lúc nào.”
Lỗ tai Lưu Ngạn từ từ hồng lên, rồi cả mặt cũng đỏ lên theo, anh liếc trái liếc phải, nhưng không hề dám nhìn thẳng vào mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-binh-thuong-binh-pham-dich-nhat-tu/2755447/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.