Không quá hai ngày sau, Ôn Lệ Cầm khẽ nói với Lưu Ngạn, đêm hôm trước Viên Song Song đã trốn khỏi nhà.
Đúng vậy, cô ấy bỏ trốn. Nhân lúc đêm khuya mọi người ngủ say, cô ấy sắp xếp đồ đạc rồi trốn đi. Sáng hôm sau mẹ cô không thấy người đâu cả, đồ đạc cũng không thấy. Bà ấy ngồi bệt xuống đất gào khóc, than thân trách phận sao số khổ, sinh ra một đứa con bất hiếu.
Bố cô lấy xe đuổi theo lên nhà ga ở trên trấn, nhưng không thấy người. Hai người em trai mang mấy thứ đồ lặt vặt còn lại trong phòng cô ném ra sân, châm lửa đốt, ý muốn cho mọi người biết là đã đoạn tuyệt quan hệ với cô. Hai người em dâu thì như hai vị môn thần đứng hai bên cửa, thấy có người đi qua là không ngừng chửi mắng, nào là cái loại người vô lương tâm, bất hiếu, hồ ly tinh không biết xấu hổ, muốn có khó nghe thế nào thì có như thế. Vì thế chỉ trong một buổi sáng, cả thôn đều biết con gái nhà họ Viên bỏ nhà ra đi. Từ nay về sau Viên Song Song cũng khó có khả năng quay về thôn được nữa. [cái nhà này là cha mẹ anh chị em với nhau à, ta nhìn ngang nhìn dọc sao thấy ko giống...]
Mọi người trong thôn thì như được xem tuồng, không có việc gì cũng phải đi qua cửa nhà họ Viên xem náo nhiệt. Có vài thím nâng mẹ Viên dậy, ai ai cũng tức giận.
Một người nói: “Chị Viên, chị đừng khóc nữa. Song Song nó không hiểu chuyện, người đi thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-binh-thuong-binh-pham-dich-nhat-tu/2755409/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.