Cái tạp dề kia cuối cùng vẫn trở lại, là Lăng Vân Đoan tự mình mang về. 
Lưu Ngạn nhận lấy, nhanh nhẹn cởi chiếc áo sơ mi cũ ra, thay bằng tạp dề. 
Lăng Vân Đoan đứng ở bên cạnh quầy hàng, không nói gì cũng không đi, cứ thế nhìn hết người này đến người kia tới mua hàng, cuối cùng chỉ còn lại một mình y. 
Lưu Ngạn lau tay vào tạp dề, chần chừ nhìn y: “Anh ăn gì?” 
Lăng Vân Đoan lắc đầu. 
Lưu Ngạn nghĩ nghĩ, hỏi thử: “Tôi làm vằn thắn nhé?” 
Lăng Vân Đoan gật đầu. [ôg này chỉ biết có ăn 1 thứ ko ngán à] 
Từ nãy tới giờ y không nói gì, chỉ đứng đó nhìn, thấy Lưu Ngạn lo lắng bất an nhưng cuối cùng cũng phải tìm chủ đề để nói. 
“Anh về khi nào?” 
“Mùng một.” 
Là hôm qua, uống rượu say đến không biết trời đất là gì. 
Theo thói quen, Lưu Ngạn định cằn nhằn vài câu, kiểu như là uống nhiều hại người, lần sau không nên như thế. Nhưng ý nghĩ vừa nổi lên trong đầu đã bị anh kìm lại. Anh có tư cách gì để nói người ta chứ. Cùng lắm chỉ là quan hệ giữa chủ quán và khách quen, sao có thể quản người ta uống được, vì thế anh liền hỏi: “Anh về ăn Tết à? Sao không thấy người nhà anh?” 
Lăng Vân Đoan nhìn anh, chậm rãi nói: “Tôi chỉ có một mình.” 
Hóa ra là một mình. Anh ta có ý gì? Người đã mất hay không còn ở đây nữa? Lưu Ngạn cũng không hỏi tiếp. 
Lăng Vân Đoan lại 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-binh-thuong-binh-pham-dich-nhat-tu/2755389/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.