Lưu Ngạn chạy thẳng xuống chỗ để xe ở dưới lầu, theo thói quen lau tay vào tạp dề nhưng lại không thấy tạp dề đâu. Giờ mới nhớ ra là tạp dề đã để ở trên lầu rồi. Anh ảo não vỗ vỗ trán, lại ngẩng đầu nhìn cửa sổ vẫn còn ánh đèn kia, quyết định không nghĩ nhiều nữa, có việc gì thì mai nói sau, hiện tại phải nhanh chóng về nhà ngủ một giấc. 
Ngày hôm sau là mùng hai tết, các nhà bắt đầu đi chúc tết. Vợ chồng Lưu Vĩ và Ôn Lệ Cầm dẫn Lưu Tư Bằng về bên ngoại, Lưu Tư Bách không có ai chơi cùng, liền quấn quýt quanh Lưu Ngạn đòi anh cho đi theo. 
Lưu Ngạn vốn cũng không yên tâm khi để cậu nhóc ở nhà một mình, cho nên cũng vui vẻ đồng ý. 
Hai bố con chuyển đồ ra xe, Lưu Tư Bách thấy Lưu Ngạn quấn một tấm áo cũ ở bên hông, ngạc nhiên hỏi: “Bố ơi, tạp dề của bố đâu?” 
Lưu Ngạn dừng tay, không biết nên trả lời thế nào. Nghĩ đến cái tạp dề vẫn để ở nhà Lăng Vân Đoan, trong lòng lại có chút xấu hổ. Nếu Lăng Vân Đoan mà cầm tạp dề đến tìm anh, thì nói gì mới được đây? Chuyện hôm qua tôi quên rồi? Tôi không thấy anh uống rượu khóc lóc om sòm? Bát vằn thắn kia không cần trả tiền, tôi tặng anh? 
Lưu Ngạn càng nghĩ càng thấy rối rắm, liệu Lăng Vân Đoan có giết người giệt khẩu để bảo vệ hình tượng bản thân không? 
“Bố ơi?” – Lưu Tư Bách kéo kéo áo Lưu Ngạn đang ngẩn người. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-binh-thuong-binh-pham-dich-nhat-tu/2755380/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.