“A, bố ơi, đây là cái gì?” – Ăn cơm xong, Lưu Tư Bách ngồi nghiên cứu thùng sữa kia.
Lưu Ngạn ngẩng đầu, cố ý trêu chọc con trai: “Không phải con biết chữ sao? Mấy chữ đó không biết đọc?”
Nhóc con không phục, hừ hừ nói: “Ai bảo là con không biết, đây là ngọt, đây là bò, đây là sữa, lớp một con đã biết đọc rồi!”
“Giỏi thế cơ. Vậy con nói xem, cuộc thi toán hôm trước con xếp hạng bao nhiêu?”
Hôm qua anh dọn dẹp đồ của con trai, tìm được trong ngăn kéo cuối cùng ở bàn học có bài thi, thời gian đã qua được mấy hôm rồi, điểm là tám mươi chín. Anh nghĩ nghĩ, nhớ có lần Tiểu Bách đã nói với anh về kì thi toán này, khi đó thằng nhóc này con vỗ ngực cam đoan là nó sẽ được hạng nhất, hiện tại thi xong cũng không cho anh xem bài, có lẽ là thi không tốt rồi.
Anh cảm thấy con trai mình từ bé đến giờ rất ngoan ngoãn, thành tích học tập rất tốt, là ước mơ của mọi cha mẹ, cho dù có đôi lúc thằng nhóc này cũng quấn anh, nhưng những hành động làm nũng ấy lại khiến cho Lưu Ngạn thêm yêu thương nó.
Vì từ nhỏ đã không có mẹ, lại hay bị bạn bè trêu chọc, nên thằng nhóc này luôn rất cố gắng, chuyện gì cũng phải làm tốt nhất, từ những bài học bình thường trên lớp đến kì thi cuối năm, lúc nào nó cũng cố gắng đứng thứ nhất. Có đôi lần thất bại, nó xấu hổ đứng trước mặt Lưu Ngạn, nhưng khi ở một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-binh-thuong-binh-pham-dich-nhat-tu/2755363/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.