Lưu Trạch Dương nhìn đến Bạch Hân Nghiên tựa người ngoài cửa, cúi mặt xuống đất. Anh có thể nhìn thấy những giọt nước mắt tí tách rơi xuống. Anh đưa khăn tay cho cô, cô cũng không khách khí mà nhận lấy.
Mấy ngày qua, Bạch Hân Nghiên cũng nói hết lời rồi nhưng cũng không thể đuổi Lưu Trạch Dương đi. Bạch Hân Nghiên cũng hiểu rõ Lưu Trạch Dương là một người cứng đầu, lại càng hiểu rõ tính chất công việc của mình rất khó để chăm sóc Tô Uyển Cầm nên cuối cùng cũng đồng ý để Lưu Trạch Dương chăm sóc Tô Uyển Cầm.
Lau nước mắt, hít một hơi thật sâu rồi bước vào, trò chuyện với Tô Uyển Cầm. Tô Uyển Cầm ngủ rồi, Bạch Hân Nghiên mới rời đi, ánh mắt thêm một chút ngưng đọng. Nhìn đến bên ngoài đã nhiều thêm một Trần Bác Văn, Bạch Hân Nghiên cũng không nhiều lời, ra hiệu cho 2 người bọn họ đi ra cầu thang thoát hiểm nói chuyện.
Mà Trần Bác Văn tại sao lại xuất hiện ở đây, cũng là có chút trùng hợp. Hôm đó, Trần Bác Văn đến nhà Lưu Trạch Dương ăn ké như bình thường, thì thấy một sàn nhà loang lổ vết máu. Lúc đó hắn thực sự bị dọa tới. Mà lúc đó Lưu Trạch Dương cũng từ phòng Tô Uyển Cầm đi xuống. Hắn gặng hỏi anh mãi mới nhận được câu trả lời.
Lại nhìn đến tập tài liệu dày trên bàn có hai chữ Tô Uyển Cầm, ma xui quỷ khiến thế nào hắn lại cầm lên đọc. Đọc xong rồi, thực sự có chút đau lòng. Mấy hôm nay, hắn cũng thường tới đây xem
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-bau-troi-chang-con-xanh/3335512/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.