Xếp đồ, ủi đồ xong thì cũng gần năm giờ chiều. Tôi mang quần áo vào phòng bà Ngọc Minh cất rồi lại đến phòng Hoàng Thiên.
Đang nhón chân để treo mấy bộ quần tây, áo sơ mi vào tủ thì bỗng nghe sống lưng lạnh toát.
Bàn tay người đàn ông vươn tới, nhấc mấy cái móc trên tay tôi lên và treo ngay ngắn lên thanh nhôm bên trong.
Tôi thật sự ganh tỵ với chiều cao gần một mét tám của Hoàng Thiên, tôi muốn cướp hai chân anh và gắn vào cho mình.
Ông trời rất công bằng khi cho anh tất cả mọi thứ, ngoại hình, vật chất đầy đủ nhưng tính nết thì đầy khiếm khuyết, chẳng biết lấy gì đắp vào cho đầy. Truyện Đam Mỹ
Có điều, chẳng hiểu sao trong khoảnh khắc này, khi bóng anh bao trùm lên mình thì tôi lại có cảm giác vô cùng an toàn và ấm áp, ngỡ như anh chính là bờ vai vững chãi để bản thân có thể tin tưởng, tựa đầu.
- Lần sau em cứ móc trên giá, anh vào sẽ treo cho.
Hoàng Thiên hơi cúi đầu xuống, hơi thở thơm hương bạc hà thoang thoảng luồn vào tai khiến tôi tê rân cả người. Theo phản xạ, tôi nhanh chóng xô anh ra để trống chỗ mà chạy.
- Ây da..
Mới bước được mấy bước thì tiếng than của anh khiến tôi dừng lại. Có lẽ đúng như tôi đoán, tay của anh có vấn đề thật rồi.
Mặt Hoàng Thiên nhăn như khỉ, tay lành ôm lấy tay bị thương, xuýt xoa kêu đau. Tôi nhận thấy ánh mắt anh nhìn mình đầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-anh-truong-thanh/2903728/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.