Một ngày của bốn mươi ba năm sau, Kiều Tín Sinh đứng trước tấm gương trong phòng ngủ, chớp chớp cặp mắt đã vẩn đục, nhìn tấm thân đã hom hem rệu rã trong gương, ông cảm thấy bản thân thật già nua và mỏi mệt, cách ngày lìa đời chẳng còn bao xa nữa.
Ông nhìn ra ngoài cửa sổ, nhớ tới vô số đêm cô tịch, từng có một thiếu nữ mười bảy tuổi, một cô gái hai mươi tuổi và một phụ nữ ba mươi bảy tuổi đứng dưới đường ngóng vọng lên, chờ mãi đến khi ngọn đèn trong phòng ông vụt tắt mới rời đi.
Họ là cùng một người.
Lúc này, người giúp việc đến báo với ông:
“Cô Bạch đã tới rồi ạ.”
Ông ra lệnh:
“Mời cô ấy đến phòng vẽ chờ tôi.”
Ông chỉnh lại chiếc nơ đen bóng trên cổ, bộ comple đen cùng chiếc áo sơ mi trắng ở trong, rồi cầm lấy gậy, khoan thai rời khỏi phòng ngủ.
Ông đi về phía phòng vẽ.
Người kia là họa sĩ nổi tiếng ở Pháp mới về đề nghị vẽ tặng ông một bức chân dung, kỉ niệm ông – vị kiến trúc sư vĩ đại đã thiết kế nên nhà hát kịch sừng sững bên bờ biển.
Ông đi vào phòng vẽ, khi thấy người họa sĩ, mắt ông thoáng hiện vẻ kinh ngạc.
Người họa sĩ này trẻ hơn nhiều so với tưởng tượng của ông, thoạt nhìn nhiều lắm cũng chỉ độ hai mươi lăm tuổi. Dáng vẻ cô ta rất đẹp, trên người mặc chiếc váy dài màu lam, vành tai đeo một đôi bông tai ngọc trai, khi cô ta cử động thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-anh-mai-yeu-em/2290719/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.