Sau khi rời bỏ anh ấy, em đi đến nhà anh ở Bối Lộ.
Em không vào nhà anh. Em đoán người giúp việc già của anh sẽ không cho em vào nữa. Lần đó, sau khi em đi, chắc anh đã giáo huấn bà ấy rồi.
Mỗi ngày em đều ngồi ở bậc thang lầu năm, nhìn xuống cửa nhà anh ở lầu bốn. Em muốn chờ anh về, muốn nhìn thấy anh một chút.
Nhiều ngày liên tiếp, em không thấy anh, chỉ thấy người giúp việc của anh ra ngoài mua đồ này nọ.
Có lẽ anh đã rời khỏi.
Nhưng em vẫn chờ anh trên cầu thang lạnh lẽo mỗi ngày.
Khi đó là lúc trời đông giá rét, em lạnh run bần bật. Sợ lúc anh về em đang ngủ nên em không dám ngủ, thỉnh thoảng em đứng lên, xoa nắn đôi tay lạnh băng của mình.
Rốt cuộc có một ngày, em nghe thấy những bước chân của anh.
Em vội tránh ở một góc cầu thang nhìn lén anh.
Đúng là anh! Là anh! Anh mang theo vali trở về, trên người mặc áo măng tô, cả người đầy bụi.
Em vẫn luôn chờ anh. Nhưng, khi em nhìn thấy anh, em lại sợ hãi.
Thậm chí em sợ cả chuyện anh sẽ bắt gặp em, nên em phải tránh đi.
Đến khi nghe thấy tiếng đóng cửa của anh, em mới lặng lẽ xuống lầu. Nhìn cánh cửa đã đóng kín, em khinh miệt sự sợ hãi của mình.
Tay em khẽ vuốt ve cánh cửa anh mới chạm qua, mang theo dư vị của anh, rời khỏi tòa nhà.
Em ngẩng đầu nhìn về phía cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-anh-mai-yeu-em/2290696/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.