Khi chia tay gia đình và ngồi trên một chiếc xe thương mại trang bị kính chống đạn đặc biệt, cuối cùng Dịch A Lam cũng cảm thụ được nỗi cô quạnh của các đặc vụ trong phim điện ảnh.
Có thể trông thấy muôn đám đông đầy sắc màu bên ngoài cửa sổ; những tòa nhà chọc trời đan xen cùng dòng xe cộ vô tận, tất thảy đều phản ánh nét sống động độc đáo của thành phố Bắc Sơn. Nhưng xét cho kỹ, những điều này đều quá xa vời với Dịch A Lam.
Châu Yến An ngồi vào ghế bên cạnh y. Chừng như nhận ra cõi lòng thắc thỏm của Dịch A Lam, anh bèn nghiêng người về phía y và hỏi khẽ: "Cậu vẫn ổn chứ?"
Anh ngồi lệch nhẹ vào trong, đến rất gần Dịch A Lam. Song nó không có tí gì khiếm nhã khi khoảng cách của hai người thu hẹp, mà tựa như anh đang dùng cơ thể mình để tách người và khung cảnh ra. Anh thể như giữ một mình Dịch A Lam ở đấy, hỏi chuyện bằng một giọng không quá nhỏ nhưng lại mang đến cảm giác bình an như khi chuyện trò trong một không gian riêng.
Dịch A Lam bơ phờ lắc đầu. Y nhìn Châu Yến An, "Lúc đó anh cũng thấy khó chịu sao?"
"Ừm?"
"Khi nhập ngũ hoặc đi làm nhiệm vụ. Anh không được gặp gia đình trong một thời gian dài, cũng không được phép nói với họ mình đang làm gì."
Mặt mày Châu Yến An đượm nét cười: "Tôi không có gia đình."
Dịch A Lam ngỡ ngàng.
Châu Yến An nói: "Hồi còn nhỏ, cha mẹ tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-32/2163100/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.