Chương trước
Chương sau
“Việc này sảy ra có quy luật hay dấu vết nào khả dĩ có thể điều tra không?”, Hoàng Trần hỏi.
Trần Ích sau khi uống thêm một ngụm trà rồi mới nói tiếp: Không dấu gì Hoàng lão đệ, thông qua tổng kết đặc điểm của các vụ mất tích thì có 3 đặc điểm là: Người bị mất tích đều là nam giới trong độ tuổi phương cương, sức khỏe tốt. Thời gian mất tích đều là vào ban đêm, khoảng canh 3; Khi đó bao giờ xung quanh khu vực đó cũng có cuồng phong nổi lên, hình thành một cơn lốc nhỏ rồi cuốn người đi mất. “Nói như vậy là nếu như có canh phòng tốt thì sẽ kịp thời phát hiện thời điểm có thể sảy ra mất tích đúng không?” Hoàng Trần hỏi lại.
Thực ra mấy vụ gần đây thì lực lượng an ninh của trấn đã rất kịp thời phát hiện thời điểm và bắn tín hiệu cấp báo, nhưng vì đỗi phương hành động quá nhanh và thần bí nên không thể kịp thời đuổi theo. Lần duy nhất cách đây 2 hôm có một tiền bối Luyện Khí Kỳ tầng 4 được nhờ tới để cùng tham gia thì sau khi truy đuổi theo dấu vết của cuồng phong thì lại không thấy quay trở lại. Trần Ích chậm rãi kể lại.
“Việc nội bộ của phàm nhân tranh chấp thì chúng ta không có can thiệp, nhưng nếu đã là tai họa từ phía ngoài tới thì ta cũng không ngại hỗ trợ các ngài một lần ”. Hoàng Trần sau khi nghe chuyện thì suy nghĩ rồi cất giọng. Thực ra qua lời kể thì hắn phán đoán có thể là có bàn tay của yêu thú tà ác nào đó mới tới nơi đây gây nhiễu loạn, nếu không kịp thời can thiệp thì người dân nơi đây sớm muộn cũng lâm vào cảnh khốn đốn, hoang mang.
“Được thế thì Trần Ích ta thay mặt mọi người dân trong trấn đội ơn Hoàng Trần lão đệ trước, nếu có thể dẹp đi mối họa này thì lão đệ sẽ là đại ân nhân của trấn”, Trần Ích nói rồi đứng dậy cung tay, ý còn muốn hành đại lễ với hắn nhưng Hoàng Trần đã phất ta một cái khiến lão đứng yên như trời trồng mà không làm thêm động tác gì được.
“Được rồi, Trần Ích huynh trước hết thay ta thông báo cho lãnh đạo của trấn việc này. Tối nay cuối canh 2 ta sẽ có mặt tại đây cùng tham gia xử lý sự việc này”. Hoàng Trần nói rồi sau đó cũng nhanh chóng cáo từ để đưa gia đình đi dạo và mua sắm một số thứ. Tuy nhiên do sự việc kia khiến cho việc mua sắm đi lại của Hoàng Trần cùng gia đình cũng chỉ làm nhanh chóng rồi trở về nhà.
Cả buổi chiều hôm đó Hoàng Trần cũng đã nghiên cứu bố trí tăng cường một số cấm chế trận pháp phòng ngự mạnh và kiên cố hơn tại cửa cốc và xung quanh căn nhà của mình. Hắn dự định để mẹ con Thu Phương sống ở đây thêm một thời gian nữa, khi mà hắn tích lũy đầy đủ hơn về thực lực cũng như vị thế trong môn, hắn sẽ đưa 2 người tới nơi khác, phù hợp và an toàn hơn, với lại tham vọng của hắn là còn phải gây dựng một gia tộc tu tiên của riêng hắn tại tu chân địa cầu này, để lưu lại cho hậu bối về sau còn tiếp tục phát triển. chính vì thế địa bàn phải có quy mô và hoành tráng một chút mới xứng tầm. Đồng thời Hoàng Trần cũng đã truyền cho 2 người mấy bộ công pháp tu luyện phù hợp với linh căn, và tỷ mỷ hướng dẫn về Phong Linh Thuật.
Lúc này đã là gần cuối canh 2, sau khi khởi động cấm chế toàn bộ khu vực thung lũng Hoàng Trần lao vút lên không trung rồi hòa vào trong đêm tối. Thời gian khoảng nửa tuần trà hắn đã đáp xuống cửa hiệu thuốc của Trần ích, tại trung tâm Thanh Hà Trấn. Bóng hắn vừa xuất hiện ở cửa tiệm thì đã có 3 người nhanh chóng nghênh đón. Một trong 3 người là Trần ích, 2 người còn lại một trong trang phục thanh tao, nhưng vẫn toát lên một vẻ sang trọng. Một người khác thì trong trang phục của một binh gia, lưỡng quyền nảy nở, thể hiện một sức khỏe mãnh liệt.Trên vai áo có gắn biểu tượng của 1 ngôi sao màu vàng lấp lánh.
“Xin kính chào Hoàng Trần tiên sinh, mời tiên sinh vào trong dùng chén trà rồi để ta giới thiệu”, Trần Ích vui vẻ lên tiếng trước.
Sau mấy thời gian một chung trà 3 người đã làm quen sơ bộ và đi vào bàn bạc việc chính. Người trong trang phục trung niên thanh nhã và sang trọng chính là Trần Liệu - Chủ tịch của Thanh Hà Trấn, người trong trang phục binh gia là Nguyễn Sơn chính là giám đốc phụ trách an ninh của trấn. Thanh Hà trấn tuy nhỏ nhưng phạm vi và lượng dân số cũng tới hàng chục nghìn người. Bình thường duy trì an ninh cũng có tới 500 – 600 binh lính, ban đêm thường tổ chức tuần tra canh gác, bảo đảm an ninh các khu vực. nhân số trực thông thường chỉ khoảng 30 người một ca, một đêm chia làm 3 ca để canh phòng tuần tra. Nhưng một tháng nay lực lượng này đã được đẩy lên gần gấp đôi, mỗi ca có tới 50 – 60 người, nhất là vào ca 2 tức từ canh 3 đến canh 4. Sau khi đã là quen và thống nhất mọi việc Hoàng Trần quyết định sẽ cùng 3 người trực tại đài quan sát của trung tâm trấn.
Đây là một đài quan sát được xây dựng bằng đá khá kiên cố, cao tầm 200 m, đứng từ dưới nhìn lên trông như một cái thạch đài chọc trời, 2 bên có những bậc thang để lên xuống, dốc đứng. Thấy thạch đài Hoàng Trần vung nhẹ tay, rồi bấm pháp quyết, một luồng sáng đỏ rực xuất hiện rồi dần dần hiện rõ hình dạng một thanh cự kiếm màu đỏ rực rỡ, to lớn, phiêu phù trước mặt hắn. Cả 4 người dưới sự điều khiển của Hoàng Trần nhanh chóng ổn định trên thân kiếm rồi thanh kiếm nhẹ nhàng lao vút lên phía trên đỉnh đài quan sát trong ánh mắt đầy ngưỡng mộ của mấy tên lính canh gác nơi đây.
Sau khi đã tới đỉnh đài, Hoàng Trần cùng 3 người bước xuống phía dưới, Hoả Long Kiếm cũng được hắn nhẹ nhàng thu lại vào trong nhẫn trữ vật.
Lúc này đã là chính giữa canh 3, bốn người yên lặng quan sát động tĩnh bốn phía. Bỗng phía tây bắc của Thanh Hà trấn một luồng pháo sáng phóng vụt lên không trung. Không đợi mọi người lên tiếng, Hoàng Trần lao ra khỏi đài quan sát nhanh như một tia chớp, phi kiếm chớp lênh rồi phóng vụt theo hướng của luồng pháo hiệu. Chỉ trong vòng mấy nhịp thở hắn đã có mặt tại phụ cận khu vực pháo hiệu bắn lên. Phía dưới là một con đường dân sinh khá hẹp, chỉ rộng khoảng chừng 3 đến 4 mét.
Ở đó một cơn cuồng phong giữ dội đang được tạo ra trong phạm vi khoảng 1000 mét vuông, không gian cả khu vực đã tối lại càng thêm tối. Một mùi yêu khí tỏa ra nồng nặc từ phía cơn lốc, Hoàng Trần phóng thần thức quét toàn bộ khu vực cuồng phong bao phủ nhưng khi thần thức của hắn tiếp cận tới trung tâm của thì một cảm giác bất an tràn tới trong lòng, hắn vội vàng thu lại thần thức.
Lúc này hai chấm đỏ như 2 ngọn đèn dầu từ phía trung tâm cơn lốc đang chằm chằm nhìn về phía hắn.
“Là yêu nghiệt nơi nào, giám tới đây quấy phá dân lành, ta sẽ cho ngươi một bài học”, Hoàng Trần giận giữ gầm lên rồi nhanh chóng lao vụt về phía khu vực cơn lốc.
Thấy tình thế có vẻ không ổn, đôi mắt đỏ quay ngoát 180 độ, một mạch chạy thẳng về phía khu vực đồi núi phía bắc của Thanh Hà trấn. cơn lốc qua đi, một thân thể của nam nhân to lớn bị ngất nằm ngay chính giữ con đường, Hoàng Trần không quan tâm tới điều đó mà phi thân đuổi theo yêu quái.
Lúc này cuồng phong đã được thu nhỏ lại, cả khu vực bây giờ chỉ còn lại trong phạm vi chừng 3 mét vuông, đang di chuyển rất nhanh. Nhưng tốc độ của Hoàng Trần cũng không kém, hắn phóng thích toàn bộ tu vi Trúc cơ sơ kỳ đỉnh phong của mình và vận dụng Phong Linh thuật truy theo sát nút.
Khi tiếp cận trong phạm vi mấy chục mét, Hoàng Trần mới nhìn thấy rõ ràng trong đám cuồng phong dày đặc đó một đôi cánh trải rộng thật lớn, một chiếc đầu hình tam giác với 2 con mắt đỏ rực lao đi rất nhanh. Là một con Huyết Bức khổng lồ, Qua khí tức thì hiển nhiên là một con yêu thú cấp 4 đỉnh phong nhưng khí tức của nó không ổn định như thể đã bị thương khá nặng.
Hoàng Trần truy theo con thú khoảng thời gian 1 bữa cơm thì 2 bên đã bay tới khu vực núi non trùng điệp phía bên ngoài trấn Thanh Hà. Con Huyết Bức lúc này khí tức càng dao động kịch liệt, dường như việc vận dụng quá sức phi hành khiến cho thương thế của nó càng thêm trầm trọng. Không còn kiêng dè nữa nó đột ngột dừng lại trên không cách Hoàng Trần khoảng 100 mét và chủ động tấn công.
Lúc này cuồng phong quanh người đã được Huyết Bức thu lại, lộ rõ bản thể là một con giơi cực lớn, với đôi cánh dài và bộ lông màu đỏ nhạt, điều khác biệt là đôi mắt đỏ hơn tất cả dương lên nhìn về phía Hoàng Trần với một sự căm phẫn cao độ, nó cất giọng khè khè như sắp ngạt thở vậy:
“Tên tu sỹ đáng chết, giám chen ngang vào việc của bản yêu, đang lúc ta cần tinh huyết để hồi phục thương thế, lại tóm được một tên Trúc cơ dân tới tận cửa, đừng trách ta không nương tay”. Nói rồi đôi cánh đập mạnh về phía Hoàng Trần, một trận cuồng phong gào rít chém mạnh về phía hắn.
Hoàng Trần không hề bối rối, xoẹt một tiếng Hoả Long Kiếm đã trên tay, vận dụng linh lực tạo ra một tầng phòng ngự màu xanh bao trùm toàn bộ cơ thể. Tay trái bấm pháp quyết, tay phải vung Hoả Long Kiếm chém mạnh về phía cuồng phong đang lao tới như một lưỡi đao lớn, một âm thanh va chạm kịch liệt sảy ra, không gian xung quanh đất đá mù mịt.
Hoàng Trần lùi về sau 1 bước, không hề có thương thế, nhưng khí huyết trong cơ thể cũng cảm thấy nhộn nhạo. Không nghĩ rằng chỉ là một chưởng phong của tên này lại có sức mạnh không hề nhỏ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.