Chương trước
Chương sau
Chính vì thế đối với Hoàng Sa quận thì vạn năm nhân sâm có thể nói và vật trong truyền thuyết, cả ngàn năm nay cũng chưa từng có xuất hiện, do đó mức độ quý hiếm không cần phải nói cũng biết. Hoàng Trần bắt đầu cảm thấy hứng thú với món đồ vật này, thực ra đối với Thọ Nguyên Đan thì Hoàng Trần cũng không quá bức thiết, duy chỉ có Trú Nhan đan là cái hắn muốn, bởi vì hơn ai hết thì vợ hắn là người đầu tiên tha thiết phải dùng a. Chính vì thế hắn thầm quyết định bằng mọi giá cần tìm cách đoạt được cây linh dược này.
Một đêm nhanh chóng trôi qua trong yên tĩnh, tờ mờ sáng ngày hôm sau, suốt một đêm không hề chợp mắt, Hoàng Trần cũng khá mệt mỏi, đang lúc đó không gian cửa sơn cốc chợt dao động rồi một luồng sáng nhỏ vụt bay vào trong chỗ 2 người Phạm Tuyền.
Lão dơ tay phất nhẹ một tấm truyền âm phù hiện ra, rồi một giọng nam trung vang lên: “Thái thượng trưởng lão cùng đội hình chi viện sẽ tới nơi vào đầu giờ mão, mọi việc theo kế hoạch”. Tấm phù tan rã ra làm muôn vàn tia sáng rơi lả tả xuống đất.
Phạm Tuyền sau khoảng một hơi thở mới lên tiếng: ta và ngươi ra ngoài sơn động để xem xét tình hình đồng thời nghênh đón thái thượng trưởng lão. Nói rồi lão đứng lên, cả 2 nhanh chóng rời khỏi.
Sơn cốc yên ắng trở lại, sau khi 2 người rời khỏi được khoảng thời gian một chén trà thì một bóng người đột nhiên xuất hiện, người này trong trang phục dạ hành, mái tóc dài được búi lên, khuôn mặt khá lạ lẫm, tu vi là Trúc cơ sơ kỳ đỉnh, sau khi hắn cẩn thận quan sát bốn phía một lúc thấy rằng thực sự đã an toàn hắn mới rút trong giới chỉ ra một tấm lệnh bài bằng gỗ rất đơn giản, nhưng nhìn kỹ thì có một chữ Hắc được khắc khá bé và hình một còn rồng dáng vẻ hung giữ đang vung móng vuốt. Đúng là lệnh bài của Hắc Long bang. Chỉ thấy sau khi vận linh khí toàn thân hắn toát ra một vòng bảo hộ xanh biếc rồi nhanh chóng tiến về phía phong ấn, tay hắn vung lệnh bài lên chạm vào vòng sáng, vòng sáng phong ấn dao động nhẹ nhàng rồi tách ra một khoảng vừa cho 1 người đi qua, không do dự hắn bước vào trong.
Đúng là Hoàng Trần, lúc này hắn đã có mặt phía trong phong ấn. Sau khi thay đổi trang phục và mang vào chiếc mặt nạ Hoàng Trần đã hoàn toàn thay đổi thành một người khác.
Sơn động này phi thường hẹp và dài, sau khi Hoàng Trần đi được nửa khắc vẫn không thấy dấu hiện gì là kết thúc. Điều này làm cho hắn trong lòng bắt đầu lầm bầm lầu bầu, không khỏi hoài nghi chính mình có phải là bị lừa rồi hay không, đâm đầu vào trúng sào huyệt của bọn Hắc Long!
May mắn thay, sau khi đi thêm hơn mười trượng, trước mắt hiện ra một cái ngã rẽ lớn, lo lắng này của Hoàng Trần rút cuộc được giải trừ. Bởi vì từ ngã rẽ kia, ẩn ẩn lộ ra vài dải bạch quang, điều này nói rõ rằng sơn động ở phía trước ắt có ánh sáng, tức là việc có vạn năm nhân sâm là hoàn toàn có thể sảy ra.
Hoàng Trần thấy điều này, trong lòng vui vẻ, người nhẹ nhàng, lặng lẽ lần mò qua. Một khi ở trong này đã có ánh sáng, thêm nữa ở chỗ góc, xem ra kế hoạch lúc đầu có thể tiếp tục tiến hành.
Hoàng Trần lén lút, đầu dần dần ló ra từ sau ngã rẽ, một màn trước mắt làm hắn vui vẻ, nhưng sau đó lại âm thầm kêu khổ.
Phía trước đích xác là điểm cuối của toàn bộ sơn động. Hơn nữa là một sơn động đá thiên nhiên diện tích không nhỏ, chẳng những có rất nhiều vách đá chung nhũ sáng lấp lánh, nhưng là trên một khối đá nhỏ xanh ở trong cùng, có một gốc cây có lá nhỏ màu tím sẫm. Mấy cái lá này lớn nhỏ khoảng một tấc, vài cành cây nhỏ uốn quăn kỳ quái theo cùng một phương hướng, hợp lực hình thành một hình dáng độc đáo, xa xa nhìn lại thấy ngồ ngộ, giống như mấy là cánh tay trẻ con đang uốn éo vậy, thật sự là rất ấn tượng.
Xung quanh gốc cây trong phạm vi khoảng 1 mét vuông được bảo vệ bằng một cái lồng làm bằng những sợi tơ lóng lánh đủ màu sắc chính là tơ nhện.
"Không cần nói cũng biết, cái này khẳng định chính là " Vạn Năm Nhân sâm sắp thành thục ", xem ra màu sắc lá cũng đủ biết cái cây này đã sắp thành thục, hình dáng có vẻ đã dần được nhân cách hóa, trông như thế này chả nhẽ sau khi có linh tính thì nó thành một tiểu hài nữ sao? Hoàng Trần sau khi vừa thấy cây, lập tức vui mừng thầm nghĩ.
Nhưng khi hắn xoay chuyển ánh mắt, rơi xuống trên mặt thạch bích màu xanh biếc thì sắc mặt trở nên khó coi, nơi đây có một con nhện (hắc huyết tri thù) to lớn cỡ vài mét đang nằm. Xem trên thân nó có da đen bóng loáng, xúc tu dài vài và sắc bắm chặt vào đá, hình dáng dữ tợn, đáng sợ, Hoàng Trần còn chưa động thủ, tâm lý đã vạn phần sợ hãi.
Mặc dù hắn chưa bao giờ giết yêu thú độc trùng, nhưng ác danh của bọn chúng đã sớm nghe thấy nhiều lắm.
Theo như lời người ta nói, loại yêu thú độc trùng cùng cấp bậc với yêu thú phi cầm, mãnh thú khó chơi hơn rất nhiều, hơn nữa rất hung hãn, độc thuật với lực sát thương cực lớn, thường xuyên có khả năng làm người trúng độc một mạng ô hô ai tai, cho nên không cần nói, tốt hơn là hoàn toàn đừng trêu chọc loại yêu thú này.
Con hắc huyết tri thù trước mắt to lớn như vậy, tối thiểu cũng là yêu thú cấp 5, Hoàng Trần hoàn toàn không có khả năng chiến đấu với nó.
Hoàng Trần thấy vậy không thể không hít một hơi lạnh, cắn răng há miệng cả nửa ngày.
Hiện tại không phải là hắn muốn trêu chọc đối phương, mà là con hắc huyết tri thù này chính là yêu thú bảo vệ "Vạn Năm Nhân sâm". Ngoài việc muốn thu thập linh được cần phải giải quyết con đại độc trùng này, thì cái lồng làm bằng tơ kia vừa là bảo vệ co linh dược vừa là việc hái linh dược trên thạch bích, thuần túy là mơ tưởng.
Hoàng Trần thu liễm hơi thở của bản thân, đem đầu chậm rãi rụt trở về, động tác nhẹ nhàng hết sức, không đánh thức con tri thù to lớn nhìn như đang ngủ say.
Hắn tựa vào thạch bích, nhăn trán cúi đầu nghĩ cách ẩn thân tìm cơ hội khi Hắc Long chiến đấu dẫn dụ yêu thú thì hắn sẽ ra tay bí mật cướp đoạt linh dược.
Hoàng Trần lùi tới chỗ rẽ, lúc trước khi tới đây hắn đã có quan sát rất kỹ địa hình trong động, chỗ ngã rẽ ngoài ngả chính thông ra chỗ linh dược thì chính là một ngách nhỏ khác, Hoàng Trần đã dự kiến sẽ ấn thân trong đó nhưng cũng chưa biết nó thông vào đâu, vì thế sau khi tới ngã rẽ hắn nhanh chóng tiến vào thông đạo, thông đạo này nhỏ và hẹp hơn rất nhiều so với nhánh bên kia, phía trong tối om mùi hôi khá nồng nặc, Hoàng Trần cố gắng bò sâu vào phía trong khoảng thời gian chừng một tuần trà thì thông đạo chợt dốc xuống phía dưới nhưng không khí lại có vẻ thoáng hơn đôi chút. Tiếp tục đi khoảng 10 m thì nó đột ngột chuyển hướng tiến về phía trước nhưng nhỏ hơn nữa, Hoàng Trần phải cố hết sức mới len được người vào vì hắn thấy có ánh sáng hắt tới nên vẫn cố, sau khoảng 2 mét nữa thì Hoàng Trần đã có mặt tại đầu kia của thông đạo.
Một cảnh tượng suýt nữa làm cho Hoàng Trần phải la lên đập vào trong mắt, nhưng hắn nhanh chóng hết sức bình tĩnh thu liễm khí tức cùng hơi thởi của mình. Ngay trước mặt hắn phía trên là cái thân hình đồ sộ của con Hắc huyết tri thù khổng lồ, hắn hoàn toàn không nghĩ rằng hắn đi liều một hồi lại đúng vào vị trí này. Có lẽ trước đây khi con nhện này còn nhỏ thì mới đào cái thông đạo này, xong về sau với thân thể to lớn nên nó không sử dụng nữa. Quả nhiên là trời giúp ta, với vị trí như thế này thì chỉ cần thời gian không tới 1 hơi thở là hắn có thể thuận lợi chiếm được linh dược. vấn đề còn lại là đợi cho bọn người Hắc Long tới dụ con quái vật này ra khỏi hang là được. nghĩ như thế hắn yên tâm lùi lại giữ khoảng cách khoảng 3 mét trước con yêu thú, đồng thời thu liễm khí tức nằm chờ đợi.
Hoàng Trần cũng không phải chờ đợi lâu, chỉ sau khoảng nửa canh giờ thì một tiếng động làm cho hắn giật mình, sau đó một loạt chấn động truyền tới vị trí của hắn, có tiếng quát tháo la ó, có tiếng rít ghê rợn của yêu thú. Hoàng Trần nhanh chóng lợi dụng chấn động tiến về gần hơn về phía cửa thông đạo. Quang cảnh chiến đấu khá rõ ràng hiện ra trước mắt, bên phía Hắc Long bây giờ có 4 người, thoáng nhìn thì toàn là tiền bối Kết Đan kỳ, người có tu vi nhỏ nhất chính là Phạm Tuyền, tuy nét mặt còn hơi nhợt nhạt nhưng thương thế có vẻ đã tốt hơn nhiều, bên cạnh gã lúc này có thêm 3 người trong đó có một lão già dáng vẻ trông rất yếu ớt, nhưng thần thái thì vô cùng uy nghiêm, có lẽ lão chính là vị thái thượng trưởng lão của Hắc Long, nếu như Hoàng Trần nhớ không nhầm thì đã có lần Nguyễn Sư phụ đã nói với hắn về vị trưởng lão này. Lão có tên là Phạm Thông, thọ nguyên cũng còn không đáng kể, tu vi đã đạt tới tình trạng giả Anh nhưng đã mấy lần kết Anh thất bại, nên lâu nay luôn tìm cách truy tìm linh đan diệu dược tăng cường thọ nguyên cũng như cảnh giới nhằm kéo dài tuổi thọ. 2 người còn lại đứng phía 2 bên lão đều là Kết Đan trung kỳ, hiển nhiên vai vế trong Hắc Long cũng không nhỏ. Có thể thấy được Hắc Long coi trọng việc lần này như thế nào khi một lúc điều đi gần như hơn nửa số cao tầng của môn phái.
Phía đối diện bốn người là Hắc huyết tri thù, lúc này trông nó giữ tợn hơn lúc trước đến mấy phần. Toàn bộ cơ thể nó bao thủ một lớp lông tơ dày, bây giờ đã dựng đứng tất cả lên, bây giờ mới thật sự nhìn thấy sự hung hãn của nó. Hai chiếc xúc tu dài phía trước hua hua tạo lên những tiếng rít ghê rợn hướng về phía đám người Hắc Long.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.