Chương trước
Chương sau
Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group

Oành đùng đùng...

Kiếm quang huy hoàng sắc bén vô cùng, kiếm khí giăng khắp nơi, nháy mắt đem kiếp vân phá vỡ.

Xẹt Xẹt Xẹt Xẹt...

Lục U Minh đang phi hành trên cao, chợt trên đỉnh đầu lần nữa điên cuồng ngưng tụ lên kiếp vân, uy áp thiên phạt càng thêm khủng bố đổ nghiêng xuống, mà ở thời gian cách khoảng xuất hiện thiên phạt, toàn tâm thần Lục U Minh đều dùng ở trên tăng lên tốc độ. Dù là như thế, Trần Hạo vẫn đang từng chút tới gần.

“Sát thần Trần Hạo chỉ là Địa Tiên cảnh trung kỳ, thân thể, linh hồn, tốc độ, đã cường hãn đến cảnh giới như thế... Hồ Mị Nương kia càng là so với lúc trước thì bây giờ cường đại hơn rất nhiều. Chẳng lẽ bọn họ lúc trước đều ẩn giấu lực lượng? Ta... con mẹ nó! Vốn tưởng rằng là một lần cơ duyên, không nghĩ tới lại làm ta lâm vào nguy cơ! Hại lão tử ngay cả thiên phạt rèn luyện cũng phải bỏ qua!” Lục U Minh nghiến răng nghiến lợi.

Rắc!

Oành đùng đùng...

Sau một lát, thiên phạt tầng thứ hai của Lục U Minh buông xuống, lúc này, thiên phạt tầng thứ năm của Hồ Mị Nương vẫn chưa chấm dứt.

Nàng không vội một chút nào. Ở nàng xem ra, tất cả đều ở trong bàn tay nàng. Thiên phạt tiểu cảnh giới cũng là thiên phạt, hơn nữa là thiên phạt chuyên môn nhằm vào chỗ thiếu hụt của bản thân nàng, là cơ hội rèn luyện khó được. Nàng hoàn toàn có thể vừa ngạnh kháng thiên phạt tôi luyện bản thân, vừa đuổi theo Trần Hạo.

Mà tiểu thiên phạt của Trần Hạo cùng Hồ Mị Nương tương đương, cũng đang tiến hành tầng thứ năm.

“Hừ, ta cũng không tin các ngươi có thể kiên trì đến cuối cùng! Chờ chín tầng thiên phạt của ta tiếp xúc, liền sẽ đạt được thiên phạt bù đắp trở lại, nháy mắt khôi phục đến trạng thái Thiên Tiên cảnh đỉnh phong! Khi đó, liền cho các ngươi biết Lục U Minh ta lợi hại!”

Xẹt!

Lục U Minh cực kỳ không nỡ, nhưng sau khi thiên phạt tầng thứ hai chỉ duy trì một lát, liền lần nữa kiếm trảm kiếp vân!

...

Tầng thứ ba, tầng thứ tư, tầng thứ năm...

Lôi phạt càng lúc càng khủng bố. Đến lúc này, thần kinh căng thẳng, cả người thống khổ không chịu nổi, Lục U Minh càng lúc càng hoảng sợ.

“Tuyệt không thể chết đi ở đây! Phá cho ta!”

Xẹt!

Lục U Minh cố nén cả người đau nhức, lần nữa vận toàn thân lực lượng chém về phía kiếp vân. Hắn bây giờ nếu dừng lại, toàn lực thừa nhận thiên phạt cũng có thể thoải mái ngăn cản, nhưng phi hành tốc độ cao như thế, lại thêm chém vỡ kiếp vân tiêu hao lực lượng, làm hắn ăn không tiêu. Nhưng Trần Hạo cùng Hồ Mị Nương đuổi theo ở phía sau, tuy tốc độ chậm hơn rất nhiều, nhưng so với trạng thái của hắn thì hai người tốt hơn nhiều, hơn nữa còn đang tiếp cận.

Rắc!

Như luyện ngục lôi hải, thiên phạt tầng bảy rốt cuộc đạt tới biến chất, uy áp mênh mông khủng bố, vô tận sấm sét cuồng bạo hạ xuống.

Xẹt Xẹt Xẹt!

Oành! Oành! Oành đùng đùng...

Giờ khắc này, vô luận là Lục U Minh dẫn động đại thiên phạt hay Trần Hạo, Hồ Mị Nương đuổi theo phía sau hắn, đều vận lên toàn thân lực lượng chống đỡ thiên phạt tầng bảy.

“Rốt cuộc dừng rồi sao? Tốt lắm!” Trong mắt Lục U Minh nở rộ ra một vầng tinh mang. Một lần này, hắn chưa lập tức chém về phía kiếp vân, mà là thúc giục vừa đúng lực lượng chống đỡ thiên phạt công kích, đồng thời điên cuồng rút thiên địa linh khí khôi phục bản thân.

...

“Mẹ! Tiện nhân này chẳng lẽ còn cất giấu lực lượng?” Trần Hạo thúc giục năng lượng chống đỡ thiên phạt khủng bố, trong lòng kinh hãi. Vốn hắn muốn mượn thiên phạt khủng bố của Lục U Minh, nhìn xem có thể tìm được cơ hội chém giết Hồ Mị Nương hay không, nhưng hiện tại xem ra, tâm cơ của hắn e rằng hoàn toàn uổng phí. Hồ Mị Nương vô luận là thân thể hay linh hồn, ở dưới thiên phạt khủng bố này, trước sau đều có thể theo sát bước chân hắn, hơn nữa không có chút bộ dáng bị thương. Ở thời điểm tầng thứ năm, Trần Hạo cũng đang hoài nghi Hồ Mị Nương chưa thúc giục đến cực hạn, cố ý thả chậm một chút tốc độ của mình, sau đó, Hồ Mị Nương cũng thả chậm, trước sau cùng hắn duy trì khoảng cách nhất định. Mà hiện tại, Trần Hạo làm bộ không thể tiến lên nữa, ngừng lại, đối phương cũng ngừng lại. Cái này đã rất rõ ràng, Hồ Mị Nương sở dĩ chưa đuổi theo hắn, đơn giản là trêu đùa hắn, hơn nữa lợi dụng thiên phạt của Lục U Minh để rèn luyện bản thân.

“May mắn ta còn có con bài chưa lật, nếu không, thật phải chết ở trong tay xú tam bát này... Ngươi đã muốn chơi lão tử, vậy lão tử liền chơi với ngươi!”

Sau khi xác định trúng tâm tư của Hồ Mị Nương, Trần Hạo nhất thời phô trương thanh thế chống đỡ thiên phạt, càng nhiều lực lượng uy áp của thiên phạt, hắn lại dẫn vào thân mình để rèn luyện thân thể cùng linh hồn. Hơn nữa cố ý làm cho thân thể mình xuất hiện dấu hiệu rạn nứt cháy đen.

Hồ Mị Nương thì càng trực tiếp, lập tức bắt đầu ngạnh kháng hai tầng thiên phạt.

“Tốt! Tốt lắm! Sát thần Trần Hạo rõ ràng là không chịu nổi rồi! Hồ Mị Nương thì muốn lợi dụng thiên phạt của lão tử rèn luyện bản thân. Không thể không nói, nữ nhân này thật là cường hãn! Nhưng chung quy là rất tự tin... Một khi đã như vậy, vậy ta liền không có gì phải sợ nữa!”

Lục U Minh nhìn thấy tình huống hai người, hoàn toàn yên lòng, Sát thần Trần Hạo đã không đủ gây sợ hãi, về phần Hồ Mị Nương thì lựa chọn ngạnh kháng thiên phạt của mình. Như vậy, hắn chỉ cần kiên trì đến thiên phạt chấm dứt, được thiên phạt bù đắp trở lại nháy mắt khôi phục đến trạng thái Thiên Tiên cảnh đỉnh phong, hắn liền nắm giữ chủ động tuyệt đối. Hắn tin rằng, Hồ Mị Nương mạnh hơn nữa, sau khi thừa nhận chín tầng thiên phạt của bản thân, cũng sẽ xuất hiện suy yếu nhất định. Khi đó, bằng vào thần thông thiên phú ẩn nấp của U Linh tộc, hắn đánh lén giết Hồ Mị Nương cũng có nắm chắc rất lớn, dù không thể làm được, hắn muốn chạy trốn cũng dễ dàng.

Xẹt!

Oành đùng đùng...

Lục U Minh tương tự liền lựa chọn ngạnh kháng thiên phạt. Dù bị thương nặng, hắn cũng không chút để ý, dù sao lúc thiên phạt chấm dứt, hắn chính là Thiên Tiên cảnh, hơn nữa là trạng thái đỉnh phong.

...

“Hừ, ngươi không phải rất mạnh sao? Chẳng qua là tầng thứ bảy mà đã không thừa nhận được nữa? Yên tâm, ta cam đoan sẽ không để ngươi chết ở dưới thiên phạt!” Hồ Mị Nương ngạnh kháng thiên phạt, quanh thân mỗi tấc da thịt lõa lồ bên ngoài cũng mơ hồ hiện ra đạo tắc phù văn, thoạt nhìn cực kỳ kinh người. Càng kinh người là, nàng phân ra tâm thần nên dễ dàng nói chuyện.

“Mẹ, nữ nhân này đến cùng là quái vật gì?” Trần Hạo không rên một tiếng, tựa như lôi phạt khủng bố đã làm hắn không còn năng lực để nói, nhưng trong lòng đang mắng. Trần Hạo chưa từng gặp phải người liên tục làm cho hắn giật mình. Từng lần cho rằng đã nhìn rõ thực lực Hồ Mị Nương, nhưng từng lần tính sai.

“Nàng không phải quái vật gì, mà là đang lấy thân thể Tiên thiên đạo thai làm khí, đem phù văn cường đại lấy thủ đoạn nghịch thiên, cô đọng ở trên thân thể, đem thân thể coi như bản mạng pháp bảo của mình! May mắn đây là sau khi nàng bước vào Thiên Tiên cảnh mới bắt đầu cô đọng, còn chưa thành công... Nếu thành công mà nói, lúc trước các ngươi đã chết hết ở trên tay nàng... Chẳng qua...” Trong đầu Trần Hạo, thanh âm lão Thần bỗng nhiên truyền đến. Phong Tiên Cửu Cấm biến mất, lão Thần sớm có thể xuất hiện. Mấy năm nay, tuy không thể cùng Trần Hạo câu thông, nhưng thực lực của lão Thần cũng theo nước lên thì thuyền lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.