Chương trước
Chương sau
Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group

Oành đùng đùng...

Cung điện trung tâm đang chấn động, chợt cửa chính “oành đùng đùng” mở ra cắt ngang mọi người nghị luận, vô số ánh mắt nhất thời hội tụ.

Oành, oành, Oành...

Tiếng bước chân nặng nề như núi, cùng với một cỗ uy áp Viễn cổ thần thú mãnh liệt trào ra, làm mọi người ngừng thở.

“Kỹ nữ. Bốn con bò sát, còn con mẹ nó không dám xuất hiện?”

Nắm ngang búa lớn, nháy mắt Bàn Long bước ra khỏi cửa chính cung điện, ngẩng đầu nhìn trời, thanh âm cuồng dã nhất thời như thiên lôi cuồn cuộn chấn cho ngàn vạn cung điện vốn đang kịch liệt liền run rẩy ong ong vang lên. Không ít người tu luyện đều bị dọa bưng kín lỗ tai.

“Thật mạnh...”

“Quá mạnh mẽ! Khí tức Bàn Long so với hai tháng trước khủng bố hơn rất nhiều! Cảnh giới chưa đề thăng, nhưng thực lực lại tăng trưởng nhiều như thế! Thật không biết hắn đến cùng đạt được truyền thừa gì, quá khủng bố...”

Đám người nhất thời phát ra vô số tiếng sợ hãi than.

“Hắn là Bàn Long! Thế nào?”

“Quả nhiên là Cực đạo chí tôn thần thú truyền thừa... Hạo, hắn thế mà từ bỏ tặng người... Quả thực rất mạnh! Trần Linh cùng Lý Dương kia hẳn là người thừa kế Cực đạo chí tôn linh thần! Thật không nghĩ tới hai Cực đạo thánh tôn này thế mà sẽ lựa chọn ở khu vực Phong Tiên Cửu Cấm lưu lại truyền thừa...”

Trong đám người, vài bóng người thu liễm khí tức, thấp giọng nói.

...

“Cái con mẹ ngươi con sâu cuộn! Chết đến nơi còn dám kiêu ngạo? Tứ Cuồng Long ta, hôm nay, giết các ngươi như giết chó!”

Oành đùng đùng...

Bốn cột sáng nở rộ tận trời, bóng người Tứ Cuồng Long xa xa lăng không nhảy vọt đến. Vô số người tu luyện đều bức lui, sợ bị Tứ Cuồng Long giận át chấn động đến, Tứ Cuồng Long uy áp rợp trời rợp đất, không kém Bàn Long chút nào.

“Ta sẽ đem người bầm thây vạn đoạn!” Thanh âm Hồ Mị Nương kì ảo êm tai nhưng lạnh lẽo thấu xương vang lên. Trong váy dài bay múa, vạn đạo tề minh, đạo tắc lượn lờ, Hồ Mị Nương uyển chuyển đến. Nếu không phải trên khuôn mặt tràn ngập vô tận lửa giận, ảnh hưởng hình tượng nàng, giờ phút này sợ là có vô số người tu luyện muốn quỳ bái. Ở phía sau nàng, gần ba mươi cao thủ Thiên Tiên cảnh, mỗi người vẻ mặt hưng phấn, tự cao tự đại. Nhưng Hồ Mị Nương tựa như vẫn chưa cố ý nở rộ khí tức, lại đem khí tức bọn họ hoàn toàn bao phủ che giấu.

Ở thời điểm Hồ Mị Nương tiếp cận đến Tứ Cuồng Long, uy áp rợp trời rợp đất của Tứ Cuồng Long cũng tự tránh đi trước khí tức uy áp của nàng.

“Tiên thiên đạo thai thật là lợi hại! Nghe nói, Tiên thiên đạo thai dưới tình huống bình thường đều là áp chế cảnh giới của mình tăng lên, càng vững chắc, tương lai chiến lực sẽ càng mạnh. Nhưng loại người thể chất này, muốn tăng cảnh giới, lại so với chúng ta nhanh hơn nhiều. Cũng chính vì như thế, phàm là người có được loại thể chất này, đều là tồn tại nghịch thiên gặp mạnh thì mạnh! Lần này... Xem ra Hồ Mị Nương là hạ nhẫn tâm, ngay cả Thiên Tiên cảnh sơ kì cũng chưa thật sự thể nghiệm, đã mạnh mẽ tăng lên tới Thiên Tiên cảnh sơ kì đỉnh phong! Chỉ sợ đợi lát nữa sẽ trực tiếp bước vào trung kỳ! Hơn nữa rất có thể sẽ dẫn động thiên phạt tiểu cảnh giới...”

“Ừm, lần trước nàng bước vào Thiên Tiên, dẫn động thiên phạt đã khủng bố cực điểm. Hồ Mị Nương này ở trước khi tiến vào Nguyên thủy bí cảnh, lui tới đã đều là cường giả đứng đầu Thiên Tiên cảnh của thánh điện, nghĩ hẳn nàng tích lũy rất là thâm hậu...”

Đám người kinh hãi nghị luận.

Dù là Tứ Cuồng Long cũng khẽ nhíu mày mang theo một tia kinh ngạc nhìn về phía Hồ Mị Nương. Hiển nhiên, Hồ Mị Nương đã cường đại vượt qua bọn họ đoán trước.

“Kỳ nữ này khí tức thế mà tăng lên nhiều như vậy?” Thấy một màn như vậy, ánh mắt cuồng dã như hung thú của Bàn Long cũng đột nhiên co rụt lại. Vạn đạo tề minh, đạo tắc vờn quanh, so với hai tháng trước, Hồ Mị Nương không biết đã cường đại hơn bao nhiêu, cái này hoàn toàn vượt qua Bàn Long đoán trước.

Tê tê!

Hai đạo dao động xuất hiện, Trần Linh và Lý Dương chợt xuất hiện ở bên cạnh Bàn Long. Tiên linh khí bức người cắt phá không trung, ánh mắt tinh mang lóe ra, liền tập trung Hồ Mị Nương ở xa xa, vẻ mặt cũng trở nên ngưng trọng hẳn lên.

Độc trùng vờn quanh, chợt Đỗ Kinh cũng xuất hiện theo.

“Cái giá thật lớn, Trần Hạo, dám lưu lại, không dám đi ra sao? Còn muốn dùng cung điện thủ hộ? Ha ha ha... Địa Tiên cảnh trung kỳ, ta thật ra rất muốn biết, ngươi dựa vào cái gì mà dám chờ ở nơi này! Đi ra, chịu chết đi!” Lão đại Tứ Cuồng Long Vạn Long, vẫn không thấy Trần Hạo đi ra, liền kiêu ngạo nói.

Oành đùng!

Vừa nói, bốn người chợt thi triển ra Tứ tượng hợp nhất.

“Giết!”

Hồ Mị Nương phất tay hiệu lệnh. Giờ phút này, nàng có thể rõ ràng cảm giác được cung điện chấn động kịch liệt muốn biến mất. Thừa dịp hiện tại, đó là thời gian bọn họ công kích tốt nhất, có lẽ ở trước khi đối phương dẫn động thiên phạt, có thể đem đối phương chém giết, như vậy không thể nghi ngờ là dùng ít sức nhất.

Xẹt!

Oành!

“A!”

Ngay tại nháy mắt chữ “Giết” của Hồ Mị Nương ra khỏi miệng, một tiếng kêu thảm thiết thê lương hoảng sợ, bỗng nhiên từ phía sau nàng truyền đến. Cùng lúc đó xuất hiện là một cỗ uy áp sắc bén vô cùng, sát khí ngập trời.

“Cái gì?”

Vô số người hoảng sợ mở to hai mắt nhìn, một gã cao thủ Thiên Tiên cảnh đi theo phía sau Hồ Mị Nương, thời điểm chưa kịp cô đọng lực lượng toàn thân, ót liền bị một cây trường thương màu vàng đâm thủng. Hắn rõ ràng thấy được trường thương cùng máu chảy đầm đìa từ mi tâm chính mình vươn ra, chỉ kịp kêu sợ hãi một tiếng, liền trước mắt tối đi, thần hồn câu diệt. Đầu hắn nổ mạnh giống như dưa hấu.

Xẹt Xẹt Xẹt!

“A...”

Mũi nhọn thương lóe ra, tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên. Không ai nghĩ đến, Trần Hạo có thể ở dưới tình huống mọi người bất tri bất giác, vọt tới phía sau cao thủ Thiên Tiên cảnh, mà tốc độ, sát khí, lực lượng, thương pháp của Trần Hạo, cùng với tập kích đột ngột, khiến bọn cao thủ này không kịp phản ứng. Người thứ nhất bị thuấn sát, ba người ở bên cạnh hắn còn chưa kịp phản ứng, thì đã theo sát sau bước chân hắn đi gặp diêm vương. Cả ba đều hình thần câu diệt.

“Vô sỉ không biết xấu hổ!”

Xẹt!

Hồ Mị Nương xoay người đâm ra một kiếm, hư không đột nhiên bị phá vỡ, nàng cuồng bạo cực điểm giết về phía Trần Hạo.

“Giết con mẹ nó!” Bàn Long rống giận.

Trần Linh, Lý Dương song kiếm hợp bích, thân hình như điện, nhằm về phía Hồ Mị Nương.

Đỗ Kinh vạn trùng bay múa, hoa phá trường không.

“Thiên Long Lĩnh Vực!” Tứ Cuồng Long gầm lên một tiếng, giết hướng Bàn Long.

Oành đùng đùng!

Đại chiến khủng bố cực điểm bắt đầu bùng nổ, thương mang kiếm quang, chưởng ảnh quyền sơn, liền đem hư không đánh vỡ.

Người tu luyện chung quanh điên cuồng lui về phía sau.

Sát thần Trần Hạo sau khi miễu sát bốn người, giống như thần long thấy đầu không thấy đuôi, nhoáng lên ẩn vào hư không, tránh được Hồ Mị Nương. Hắn hóa thân thích khách cường đại nhất thế gian, thương mang lóe thì bóng người hiện, thương mang ẩn thì nhân tung độn, làm cho hơn hai mươi người tu luyện hoảng sợ cực điểm đều tản ra, thân hình du động nhanh như tia chớp. Hiển nhiên bọn người này rất sợ bị Trần Hạo xuất quỷ nhập thần công kích giết chết, một khắc cũng không dám dừng lại, lực lượng quanh thân điên cuồng thúc giục.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.