Chương trước
Chương sau
Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group

“Tự nhận là có thể chém giết ta, không ngại ra tay! Ta người này chưa bao giờ mang thù, có thù oán đều là lúc ấy báo! Nguyên thủy bí cảnh lần này ít nhất cũng có mấy trăm năm thậm chí hơn một ngàn năm thời gian, ngu ngốc so cha... Ồ, so gia tộc, so tông môn, thì không nên đến trước mặt lão tử thể hiện. Chọc lão tử nóng nảy, ta đánh giết hết!”

Trần Hạo một tay rút kiếm, một tay nắm đao, đôi mắt màu đen rực rỡ như sao trời nở rộ ra sát phạt nhiếp hồn người, kiêu ngạo nhìn mọi người.

Phàm là kẻ gặp phải ánh mắt hắn, đều phải sợ mà né tránh.

Mà Trần Hạo thì từng bước đi về phía Mạt Lăng Đạp Tuyết. Trên người hắn dính đầy vết máu, lưỡi đao mũi kiếm Viễn cổ cực phẩm linh bảo lóng lánh ánh lạnh sắc bén. Mỗi một bước bước ra, sát ý quanh thân liền tăng lên một đoạn.

“Ngươi... Ngươi muốn làm gì?”

Mạt Lăng Đạp Tuyết dù là từng trải qua sóng to gió lớn, cũng từng trải qua vô số chiến đấu tàn khốc, đánh bại chém giết một đám thiên tài, nhưng giờ phút này lại bị Trần Hạo điên cuồng tàn nhẫn chấn nhiếp. Dưới sự kinh sợ, hắn kìm lòng không được lui về phía sau, chưa chiến đã khiếp trước.

Cái này cũng không phải hắn đảm lượng nhỏ, mà là Trần Hạo hoàn toàn liều lĩnh điên cuồng, cùng với thực lực cường hãn, hoàn toàn kinh sợ hắn.

Hắn sau khi thành danh thì không ai dám giết hắn. Hắn từ trước đến giờ, đối mặt nhiều nhất đều là công bằng khiêu chiến giữa đệ tử thiên tài, có thể là sinh tử quyết đấu. Hắn kiêu ngạo ương ngạnh, khinh người quá đáng. Nhưng sau lưng hắn là một trong mười đại tông môn đứng đầu của Hạo Vũ tinh hệ, Vĩnh Sinh Môn. Đó là hậu thuẫn kiên cố nhất của hắn. Không ai dám dễ dàng gạt bỏ hắn. Tựa như Hồ Mị Nương sâu không lường được, có thực lực trấn áp, tranh đoạt, cũng phải cố kỵ bối cảnh của hắn, không hoàn toàn đắc tội hắn.

Nhưng Trần Hạo chính là một tên điên.

Bối cảnh Bạch Nham không kém hơn hắn, nhưng lại bị Trần Hạo không lưu tình một kiếm đánh giết.

Tuy là đánh lén bất ngờ, nhưng Trần Hạo bày ra thân thể cùng máu lạnh biến thái, làm Mạt Lăng Đạp Tuyết rõ ràng là ở dưới tình huống Phong Tiên Cửu Cấm, hắn tuyệt không phải đối thủ của Trần Hạo. Mà Trần Hạo ném đao giết người khủng bố trong một ý nghĩ, càng làm cho hắn xác định hơn.

“Tất cả đồ trên người lưu lại, sau đó cút! Nếu không, lão tử không ngại giẫm chết một con kiến!” Trần Hạo lạnh lùng nói.

“Ngươi...”

“Đừng con mẹ nó nói lời thừa!” Trần Hạo lần nữa tới gần một bước.

“Đều lên cho ta, giết hắn!” Mạt Lăng Đạp Tuyết nổi giận xấu hổ đan xen, nhìn về phía người tu luyện đội ngũ chung quanh lệ thuộc hắn, rít gào.

“Ai dám?” Trần Hạo chợt giống như tiếng sấm quát lớn ra hai chữ, bảo đao chặn ngang trước người, nói: “Giống ngươi loại cặn bã như thế, lão tử tuy chưa từng tiếp xúc như thế nào, cũng biết đức hạnh của ngươi, ai sẽ bán mạng, làm vật hi sinh cho ngươi? Đương nhiên, các ngươi chính là lên hết, lão tử có gì e ngại? Đến một tên giết một tên, đến một đôi giết một đôi!”

Bảo đao Trần Hạo hướng tới, người tu luyện vốn không dám di động, giờ phút này ở dưới khí thế bức người của Trần Hạo, đều lui về phía sau. Người ở đây đều không phải ngu ngốc, Trần Hạo ở trước mắt chính là sát thần giết người không chớp mắt, Bạch Nham cũng dám chém giết, vậy chẳng còn có cái gì hắn không dám làm. Ðây không còn là tranh đoạt bảo vật đơn giản như vậy, mà là sinh tử ngược hướng, chẳng ai dám ngăn cản, ai đi lên đều là vật hi sinh.

Bước vào Nguyên thủy bí cảnh, bọn họ là vì tu luyện, vì Viễn cổ pháp bảo, linh dược, truyền thừa mà đến, không phải tìm chết.

“Trần Hạo, Trần huynh phải không? Ngươi đã liên tục giết hai người, nhất là Bạch Nham càng là thiên tài số một của Bạch gia, có thể cho Mị Nương một cái mặt mũi, từ bỏ ở đây được không?”

Vèo!

Thân hình Hồ Mị Nương nhoáng lên một cái, thiên đạo pháp tắc cùng thiên địa năng lượng chung quanh đều theo đó rung động. Nhanh như quỷ mị, nàng xuất hiện ở giữa Trần Hạo cùng Mạt Lăng Đạp Tuyết, xảo tiếu thản nhiên, mắt sáng rực rỡ, nhìn chằm chằm Trần Hạo sát ý nghiêm nghị, nói. Thanh âm vẫn kiều mỵ tận xương, êm tai không linh.

Trần Hạo khẽ nhíu mày.

Nữ nhân này nhìn như vân đạm phong khinh, nhưng loại khí tức cùng đạo hòa hợp này, cùng với tốc độ quỷ mị, đều làm Trần Hạo không thể không thận trọng, đến tột cùng có bao nhiêu cường đại. Trần Hạo không thể nhìn thấu nàng, đây cũng là một cái Trần Hạo cố kỵ nhất. Nhưng lời nàng nói ra, nếu không phải Trần Hạo định lực thâm hậu, hắn đã sớm một cái tát đánh qua, giọng nói của Hồ Mị Nương so với hát còn dễ nghe hơn, nàng đúng là tiện nhân này.

“Hồ tiểu thư, chúng ta cùng nhau giết ma đầu này! Ngưng Đạo Tiên Quả Hạch là về ngươi toàn bộ! Mạt Lăng Đạp Tuyết ta đại biểu Vĩnh Sinh Môn, cùng Yên Vũ Lâu ngươi, cùng tiến thối!”

Nghẹn khuất, kinh sợ, càng phẫn nộ, giờ phút này Mạt Lăng Đạp Tuyết nhìn thấy Hồ Mị Nương ra mặt, nhất thời tràn ngập oán độc nói. Hắn biết rõ, hôm nay nếu không đem Trần Hạo chém giết, hắn dù có thể bỏ chạy, đó sẽ là sỉ nhục lớn nhất cuộc đời hắn. Trần Hạo nhất định sẽ chết, điểm ấy là hắn không chút nghi ngờ, không ai có thể tùy tiện chém giết Bạch Nham, dù có phải phù hợp quy tắc hay không, Bạch gia đều muốn cho Trần Hạo chôn cùng. Nhưng đó đều là chuyện sau khi ra ngoài Nguyên thủy bí cảnh. Tựa như Trần Hạo nói, Nguyên thủy bí cảnh này ít nhất còn mấy trăm năm thậm chí hơn một ngàn năm thời gian, bị một tên hung hăng điên cuồng như thế nhớ mặt, ở trước khi Phong Tiên Cửu Cấm hoàn toàn lĩnh ngộ, hắn chẳng khác nào như con chuột trốn ở trong động, trốn tây trốn đông. Một khi phát sinh loại chuyện này, hắn sẽ hoàn toàn bị phế đi, đạo tâm phế, số mệnh dừng, cà đời này cũng khó đặt lên hàng ngũ cường giả đỉnh phong Nhân tộc.

Chỉ có giết chết Trần Hạo, bất chấp mọi giá giết chết Trần Hạo.

Cho nên, hắn không cần nghĩ, liền nói ra hứa hẹn trầm trọng như thế. Hắn là đệ tử thiên tài số một Vĩnh Sinh Môn, chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra, tương lai trăm phần trăm sẽ trở thành môn chủ Vĩnh Sinh Môn. Tiên thiên đạo thai Hồ Mị Nương càng không cần nói. Nàng là thánh nữ Yên Vũ Lâu, chính là nhân tuyển lâu chủ duy nhất. Huống chi Hồ Mị Nương đã đạt được truyền thừa khai phái tông sư Yến Vũ Lâu, tu thành tuyệt học số một Yến Vũ Lâu Hồng Trần Tâm Kinh, tất nhiên sẽ trở thành một người rực rỡ nhất trong các đời lâu chủ Yến Vũ Lâu, chính là cùng khai phái tông sư song song, tái hiện Yến Vũ Lâu huy hoàng ngày xưa. Nên nàng cực kỳ có khả năng trở thành lâu chủ. Mạt Lăng Đạp Tuyết hứa hẹn, liền tương đương với hai đại thế lực liên minh trong tương lai sẽ đứng đầu Hạo Vũ tinh hệ, hơn nữa lấy Yến Vũ Lâu làm chủ.

Hồ Mị Nương nghe được Mạt Lăng Đạp Tuyết nói, một đôi mắt sáng vốn rực rỡ, trong phút chốc càng nở rộ hào quang bảy màu. Mọi người đều kinh hãi phát hiện, ánh mắt như cột sáng thực chất bảy màu, vừa vặn quán thông đến trên mắt Trần Hạo.

“Hô...”

Bỗng nhiên không gian quỷ dị tĩnh lặng xuống, nổi lên từng cơn gió mát. Hồ Mị Nương tóc đen phất phới, đạo bào phần phật, cả người như hóa thành ngôi sao rực rỡ nhất trong thiên địa, thân thể mềm mại lung linh, dung nhan nghiêng nghiêng nước nghiêng thành, làm cho ánh mắt mọi người rốt cuộc không dời ra, thiên địa chợt thất sắc, trong đầu mọi người chợt trống rỗng. Giờ khắc này, chỉ có nàng là duy nhất, nàng chính là chúa tể, nữ thần, trích tiên mảnh thiên địa này.

Đừng nói Trần Hạo đứng mũi chịu sào, dù là toàn bộ người tu luyện chung quanh, chẳng phân biệt nam nữ, đều ánh mắt trợn trừng, chợt như người mất hồn. Hồ Mị Nương bày ra phong thái tuyệt thế chấn nhiếp, người ý chí kém một chút, thì “phốc phốc” quỳ rạp xuống đất, quỳ bái.

“Không tốt...”

Đám người Long Đình, hoa tỷ muội ẩn nấp ở trong đám người cũng tâm thần thất thủ, quên hết tất cả, chỉ có ngơ ngác chăm chú nhìn Hồ Mị Nương. Chỉ có Trần Tuyết, giãy giụa hai cái, liền ánh mắt khôi phục thanh minh, muốn lao ra, nhưng giờ phút này, trước sau đi theo bên người nàng, Hàn Mai tiên tôn lại đưa tay ra nắm chặt nàng.

“Đừng vội, trời... Hạo nhi còn có thể thừa nhận được...” Hàn Mai tiên tôn thấp giọng ở bên tai Trần Tuyết, nói.

“Mẹ...”

“Con nhìn kỹ xem!” Hàn Mai tiên tôn biết Trần Tuyết là không tín nhiệm lời của bà, dù sao, bà bây giờ trừ cảnh giới so với Trần Tuyết cao hơn, ở các phương diện đều bị Trần Tuyết vượt qua.

Trần Tuyết nghe được mẫu thân nói, kinh ngạc nhìn về phía Trần Hạo. Làm nàng kinh ngạc là quang mang bảy màu chợt như quán thông đến đôi mắt Trần Hạo, ở trước mí mắt Trần Hạo đọng lại. Đôi mắt đen nhánh thâm thúy của Trần Hạo vẫn thanh minh như cũ, tuy không có bất cứ sắc thái dao động nào, lại chợt tản mát ra một loại ý chí vô sắc vô tướng, tinh thuần đến mức tận cùng, cản trở ánh mắt bảy màu xâm nhập.

Trần Hạo tóc đen bay múa, quần áo phần phật, khuôn mặt tuấn dật lạnh lùng trầm ổn, ánh mắt kiên nghị như sắt. Hắn nắm ngang bảo đao bảo kiếm đang dựng thẳng, tản ra sát khí kinh người như trước, nhưng giờ phút này hoàn toàn bị thân hình cao ngất như núi, thẳng tắp như kiếm của hắn, tản mát ra tinh khí tận trời che giấu.

“Mạt Lăng huynh, còn đợi khi nào nữa?”

Ước chừng một phút đồng hồ sau, trong lòng Hồ Mị Nương cùng lúc kinh hãi khiếp sợ, nhịn không được liền nhắc nhở. Vốn tưởng rằng xuất kỳ bất ý, thi triển Hồng Trần Tâm Kinh là có thể đem Trần Hạo khuất phục. Đây chính là từ lúc nàng xuất đạo tới nay tu thành Hồng Trần Tâm Kinh lần đầu tiên thi triển. Nàng tin rằng, trong thiên hạ, người tu luyện Địa Tiên cảnh, tuyệt không ai có thể ngăn cản. Nhưng làm nàng không nghĩ tới là Trần Hạo không có bất cứ bối cảnh gì, chỉ có chút xíu thiên phú, tâm cảnh, ý chí tu vi lại cường hãn đến cảnh giới không thể tưởng tượng, ước chừng một phút đồng hồ thời gian, hắn đã đem tâm thần ổn định, nàng không cách nào công phá.

Nếu không phải người tu luyện chung quanh, cường đại như Mạt Lăng Đạp Tuyết cũng biến thành ngẩn người, Hồ Mị Nương cũng đã hoài nghi Hồng Trần Tâm Kinh có thực cường đại hay không như lời của tổ sư nói. Cái này chỉ là khí tức của Hồng Trần Tâm Kinh tác dụng, mà đã làm cho Mạt Lăng Đạp Tuyết cường đại chịu ảnh hưởng. Không thể nghi ngờ nói rõ Hồng Trần Tâm Kinh đáng sợ.

Nhưng Trần Hạo đứng mũi chịu sào, lại không bị lạc.

Giải thích duy nhất, đó là ý chí, tâm cảnh của Trần Hạo xa xa vượt qua cảnh giới của hắn.

Điều này làm Hồ Mị Nương cảm nhận được uy hiếp thật lớn.

Lúc trước, nàng không đem Trần Hạo đặt ở trong mắt, tuy cảm ứng được Trần Hạo không đơn giản, có thể không thua gì Mạt Lăng Đạp Tuyết cùng Bạch Nham, nhưng nàng không ngờ sẽ mạnh đến mức như thế. Đương nhiên, dù mạnh hơn Mạt Lăng Đạp Tuyết, Bạch Nham, một người tu luyện không có bất cứ bối cảnh cường đại nào, vẫn sẽ không được đặt ở trong mắt nàng. Thân là thánh nữ Yên Vũ Lâu, nàng hiểu sứ mệnh của nàng là gì. Người nàng tiếp xúc đều là thanh niên tài tuấn nổi tiếng, mỗi một người đều là thiên tài yêu nghiệt thế hệ trẻ, tương tự, mỗi một người đều có được thân phận bối cảnh cường đại. Đây là Yên Vũ Lâu có thể đủ sức giữ vị trí thế lực đứng đầu Hạo Vũ tinh hệ, tuy không thuộc mười thế lực lớn của Hạo Vũ tinh hệ, nhưng không có thế lực nào dám trêu. Mà nàng có lòng tin đem Yên Vũ Lâu khôi phục, thậm chí vượt qua thời kì huy hoàng lão tổ lập phái năm đó, bao trùm đến trên mười đại tông môn.

Đây là dã vọng dưới bề ngoài kiều mỵ của nàng.

Tương tự cũng là nguyên nhân nàng ngay từ đầu hoàn toàn không nhìn Trần Hạo.

Nhưng Trần Hạo bỗng nhiên bày ra cuồng ngạo, lạnh lùng tàn khốc, điên cuồng, thực lực, làm nàng không thể không để ý. Bất ngờ chém giết Bạch Nham, đã là cực kì mạo phạm thiên hạ, hoàn toàn không thể dựa theo lẽ thường tính toán, phi đao chém giết Trần Lâm càng tỏ ra ngông cuồng hơn. Nếu chỉ là như thế, Hồ Mị Nương có lẽ án binh bất động, bằng vào thực lực cường hãn của mình, cùng Trần Hạo đàm phán trao đổi Ngưng Đạo Tiên Quả Hạch, sẽ không cường thế ra mặt, bởi vì cái đó không phù hợp chủ trương phong cách khéo léo của Yên Vũ Lâu. Nhưng Trần Hạo lại bức hướng Mạt Lăng Đạp Tuyết, hơn nữa đòi Mạt Lăng Đạp Tuyết lưu lại toàn thân pháp bảo, sau đó đuổi thẳng mặt. Đây là cái khái niệm ngông cuồng biến thái.

Tồn tại cuồng ngạo, không ai bì nổi như thế, làm Hồ Mị Nương sinh ra cảm giác thỏ chết cáo thương. Nàng có thể khẳng định, Trần Hạo lần này dù không dám ra tay với nàng, chỉ sợ cũng sẽ bởi vì lúc trước thái độ vân đạm phong khinh của nàng, coi hắn như không khí không nhìn, hắn sẽ canh cánh trong lòng.

Đây là tính chung của toàn bộ thiên tài, đó là ngạo cốt.

Cho nên, nàng muốn chinh phục.

Nhưng ngay từ đầu, nàng như trước chỉ bằng vào trời sinh mị cốt, dung mạo tuyệt thế, cùng với Hồng Trần Tâm Kinh tự nhiên tản mát ra sức quyến rũ, ý đồ lấy phong thái tuyệt thế, làm Trần Hạo thuần phục. Đáng tiếc, lúc nàng nói ra câu “Xem mặt mũi Mị Nương”, tuy Trần Hạo không nói, nhưng nàng từ trong mắt Trần Hạo đọc được thái độ khinh thường, khinh bỉ của hắn.

Lúc này mới làm nàng không tiếc vi phạm tôn chỉ xử sự của Yên Vũ Lâu, cường thế thúc giục Hồng Trần Tâm Kinh, mê hoặc chấn nhiếp Trần Hạo. Nếu không, nàng không có khả năng từ trên người Trần Hạo đạt được Ngưng Đạo Tiên Quả Hạch, hơn nữa còn có thể lưu lại tai hoạ ngầm.

Đáng tiếc, nàng đã toàn lực thúc giục Hồng Trần Tâm Kinh, nhưng không thể hạ được Trần Hạo, cái này mới là thật sự làm cho nàng kinh sợ. Vậy nàng không còn gì phải do dự. Chỉ có giết.

“Chết đi!”

Hồ Mị Nương nhẹ nhàng một câu “Mạt Lăng huynh, còn đợi khi nào nữa” đến cực kỳ bất ngờ. Nháy mắt, Mạt Lăng Đạp Tuyết tỉnh táo lại, hét lớn một tiếng, nâng kiếm mà lên.

Xẹt!

Oành!

Vốn đã trận địa sẵn sàng đón quân địch, đã sớm tỉnh táo, Trần Tuyết cùng Long Đình đã bị Trần Tuyết véo cho tỉnh lại, ở một khắc này chợt bắn người mà ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.