Chương trước
Chương sau
Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group

“Khụ khụ... Vậy Long Đình đi ra, ngươi hỏi nàng là được... Ta tuy nghiên cứu thuốc này, nhưng cũng không nghiên cứu sâu, cụ thể thì cần hỏi nàng. Hơn nữa, ta cảm giác là không được, thuốc này huyền ảo, nếu một mình các ngươi sử dụng, sẽ trở nên cực kỳ tà ác... Chỉ cần ta chưa dùng đan dược ẩn chứa tinh huyết của ngươi, tương lai chính là âm dương giao hòa, chỉ sợ ngươi các ngươi sẽ mất đi bản thân...” Trần Hạo ngửi mùi thơm cơ thể thoang thoảng trên người Trần Tuyết, nói. Cái ý tưởng này của Trần Tuyết nếu có thể được, đối với các nàng thật là một cái phương thức tu luyện không tồi, nhưng nếu biến thành tình huống Quách Nộ lúc trước muốn đối với Long Ðình làm loại đó, thì không được. Nữ nhân của mình dù đối với mình chung tình như một, nhưng tuyệt đối không thể biến thành tình huống vì dược hiệu mà đến mà hoàn toàn mất đi bản thân.

“Ồ... Vậy ta đi đưa tin trước đi. Ta còn chưa đưa tin đâu...”

“Đợi chút!”

“Làm sao vậy?”

“Đưa tin đến chạng vạng mới hết hạn, còn sớm... Cái kia... Tiểu Tuyết thân ái, ngươi là phải không...”

Trần Hạo vốn từ sau lưng ôm Trần Tuyết, rúc vào cùng nhau, giờ phút này hắn ghé vào bên tai Trần Tuyết, tựa như có chút xấu hổ, ấp a ấp úng nói, cùng lúc nói, một bàn tay bắt lấy bàn tay nhỏ của Trần Tuyết.

“Cái gì?” Trần Tuyết có chút tò mò hỏi. Gia hỏa này chưa biết xấu hổ bao giờ, hai người cũng chỉ thiếu một bước cuối cùng. Bây giờ hắn lại ngượng ngùng.

“Trước ngươi có xem qua tư liệu tuyệt học phương diện song tu không?” Trần Hạo chung quy là cảm giác quá vô sỉ chút, không thể nói thẳng ra miệng, thay đổi sách lược nói.

“Cái này... Xem qua một chút, lúc trước... Thời điểm ngươi lâm vào hôn mê. Ngay từ đầu chúng ta không dám nói chân tướng cho mẹ ta cùng Vân Vi tiên tôn biết, chỉ có tự mình nghĩ cách... Cho nên lúc ấy mấy người chúng ta đều nhìn một chút... Ðáng tiếc vô dụng... Ngươi... Ngươi hỏi cái này làm chi?” Trần Tuyết nghĩ đến tình huống lúc ấy, trong lòng trào ra một cỗ ngọt ngào, nhất là nghĩ đến Đạm Đài Liên bị mọi người rình coi, càng nhịn không được lộ ra một cái mỉm cười. “Ngươi làm gì...”

“Ta bị bệnh... chữa... Tiểu Tuyết, ta nơi này có một bộ khúc nhạc dạo công pháp song tu, ta truyền cho ngươi... Bệnh này, phải ngươi người khởi xướng này... Mới có thể chữa... Thương xót ca đi, bằng không trứng nát...”

Trần Hạo gia hỏa vô sỉ này mạnh mẽ đem bàn tay nhỏ của Trần Tuyết đặt ở vào thằng nhỏ của mình, làm cho Trần Tuyết đã kinh ngạc lại thẹn, lửa dục vừa mới hãm xuống, lập tức bốc lên. Tim đập cũng bùm bùm, nhưng quan hệ của hai người chỉ thiếu một bước cuối cùng. Cái động tác này tuy vô sỉ, nhưng Trần Tuyết chưa mạnh mẽ phản kháng, hơn nữa từ bị bắt cầm, đến cảm xúc chủ động tò mò thẹn thùng.

Cái đó của hắn cứng rắn nóng như lửa.

Loại cảm giác đó làm cho Trần Tuyết biết nhưng chưa từng thể nghiệm, cả người cũng đã mềm nhũn.

Tê!

Đúng lúc này, mi tâm Trần Hạo chợt lóng lánh ra một đạo bạch quang ý niệm ngưng tụ thành, nhập vào mi tâm Trần Tuyết. Gia hỏa đáng khinh này, vì làm cho mình không phải quá đau trứng, nên không tiếc lấy phương thức truyền thụ tuyệt học dạy Trần Tuyết làm như thế nào. Cái này thật sự quá vô sỉ chút, chẳng qua cũng là chuyện không có biện pháp. Tự nhận là một thân chính khí, thanh liêm chính nhân quân tử, vô luận như thế nào Trần Hạo cũng khó có thể mở miệng trực tiếp nói cho Trần Tuyết làm như thế nào. Chỉ có loại phương thức dối trá mượn danh tuyệt học này.

...

“Không làm... Không làm... Ngươi tên lưu manh này...”

“Tiểu Tuyết ngươi cần phải hiểu rõ, nam nhân cùng nữ nhân không giống nhau... Ca thật sự là bị bệnh, loại bệnh này có thể lớn có thể nhỏ, hậu quả có thể nhẹ có thể nặng... Ca vì ngươi tương lai có thể cảnh giới cao hơn, phải nhịn giữ mình trong sạch, nhưng nhịn thật sự là rất vất vả... Đơn thuần vất vả còn chưa tính, nhưng ngươi xem xem sưng thành thế nào rồi? Cứ tiếp tục như vậy, hậu quả nghiêm trọng mà nói, nghẹn ra nội thương không nói... Chỉ sợ nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp liền nhịn không được... Chẳng lẽ Tiểu Tuyết ngươi hy vọng nhìn thấy tỷ muội của mình càng ngày càng nhiều?”

“Ngươi dám...”

“Kính nhờ...”

“Ta...” Nhìn bộ dáng Trần Hạo không biết là giả bộ hay thực, nhưng tóm lại là rất thống khổ kia, ngữ khí Trần Tuyết rốt cuộc mềm đi, “Mắc cở chết người ta rồi... Ngươi... Nhắm mắt lại, không cho phép xem... Thật được sao?”

“Ðược, mau mau...”

“Vài loại phương thức phía sau, ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ... Ta... Cứ dùng loại thứ nhất đi...”

“Ðược rồi...” Trần Hạo tuy hy vọng xa vời, nhưng biết đây là một con đường tin tưởng vững chắc. Trần Tuyết đáp ứng dùng loại thứ nhất đã là đủ, ít nhất cái này cũng là một cái khởi đầu tốt đẹp.

“Không cho phép nhìn...”

“Cô nãi nãi, ngươi cũng bắt đầu đi, năm phút đồng hồ rồi...”

Trần Tuyết tim đập lợi hại, nhìn thấy bộ dáng thống khổ của Trần Hạo, rốt cuộc lấy dũng khí, từng chút chui vào trong lòng Trần Hạo, lưng quay về Trần Hạo, nhắm hai mắt lại, tay nhỏ bé run rẩy, vươn vào.

...

“Tiểu Tuyết, ta yêu nàng...”

Trần Tuyết nhanh chóng hướng về trung tâm liên minh mà đi, khắp đầu óc đều là bộ dáng Trần Hạo lúc cuối cùng nở rộ ra thoải mái vô cùng. Nhất là nghĩ đến lời Trần Hạo sau khi ngừng run rẩy, ở bên tai nàng nhẹ nhàng nhưng chưa bao giờ từng nói, làm cho Trần Tuyết cảm giác vô cùng thỏa mãn. Hơn nữa Trần Tuyết phát hiện rằng mình nhìn bộ dáng Trần Hạo thoải mái, cảm thấy rất hạnh phúc, rõ ràng việc đó là khó có thể mở miệng, mắc cở chết người, lại cảm giác tất cả đều đáng giá. Có thể làm cho hắn thoải mái, có lẽ chính nàng cũng thấy khoái hoạt.

“Hừ! Lúc đó mới nói yêu ta... Là yêu ta, hay là yêu ta giúp hắn?”

Trần Tuyết một đường ở trong đầu lẩm bẩm, tuy thay đổi diện mạo chân thật, nhưng nàng một bộ váy lam, như trước ở dưới loại tâm tình ngọt ngào này ảnh hưởng, làm mị động lòng người.

...

“Chúc vụ phó đoàn trưởng, Trần Tiểu Bạch, đệ tử thánh điện... Xuất thân thế mà chính là thánh điện... Hô...”

Trần Tuyết sau khi đưa tin lĩnh lệnh bài, liền rời khỏi.

Lão giả phụ trách nàng đưa tin, nhìn bóng lưng Trần Tuyết rời khỏi, tràn ngập hâm mộ ghen tị. Cái này không phải cảnh giới, thực lực Trần Tuyết mạnh bao nhiêu, mà là thân phận lệnh bài của nàng biểu hiện ra tin tức, làm cho lão giả này kinh ngạc.

Cái gọi là xuất thân thánh điện, ý nghĩa thiếu nữ tên Trần Tiểu Bạch này là thánh điện cao tầng đích hệ. Hơn nữa là thuần túy thánh điện cao tầng.

Ở trong thánh điện, có thể là thuần túy thánh điện cao tầng, chẳng có bao nhiêu người.

Cái gọi là thuần túy thánh điện cao tầng, chính là bày tỏ bản thân chưa thành lập bất cứ thế lực nào, cũng không thành lập gia tộc. Suốt đời đều cống hiến cho thánh điện, cho nhân nhân tộc. Người như vậy, ở trong thánh điện có được địa vị cực cao. Con cái đích hệ của bọn họ sẽ không nhiều, nhưng mỗi một người sẽ hưởng thụ đãi ngộ đặc thù của thánh điện. Thánh điện cao tầng đích hệ khác thì thế lực cùng gia tộc của họ không thể hưởng thụ đãi ngộ đặc thù này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.