Chương trước
Chương sau
Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group

Nhìn thấy cảnh tượng này, Trần Hạo liền xoay người, khí tức quanh người đều thu liễm lại, giống như hoàn toàn coi thường công kích của đối phương, chậm rãi đi về phía Nguyên Như thiên tôn một mặt hỉ sắc và kích động, hoa tỷ muội dù cảm thấy da đầu tê rần nhưng cũng làm bộ học theo Trần Hạo thu liễm khí tức, quay người đi theo.

Ầm!

Xuy Xuy Xuy!

Ầm ầm...

Tiếng năng lượng nổ tung kịch liệt và kiếm quang huy hoàng đan xen vào nhau bất chợt yên tĩnh, khói bụi tan đi, Bách Lý Ngưng Băng ngạo nghễ đứng đó, còn đối phương muốn cùng Trần Hạo chiến một trận lại biến mất vô ảnh vô tung.

“Đến nàng ta cũng không đánh lại, còn xứng chuyên môn khiêu chiến ta? Ngu ngốc...”

Bách Lý Ngưng Băng vốn còn như khổng tước kiêu ngạo hưởng thụ ánh mắt chấn kinh sợ hãi của chúng nhân, nhưng thanh âm nhẹ nhàng nhàn nhạt của Trần Hạo lại khiến nàng nhất thời cảm thấy mình giống như kẻ ngốc.

Trên thực tế, nha đầu này đúng là một kẻ ngốc, bị hận ý của mình hành hạ lại cực độ muốn thể hiện mình.

Đáng tiếc, bản thân nàng không ý thức được. Giống như lần này, ý thức duy nhất của nàng là cho dù nàng lanh chanh thể hiện cũng vẫn bị một câu nói ra vẻ của Trần Hạo làm cho lu mờ.

...

“Hừ! Chỉ là dựa vào hai thiên tài đệ tử chiến thắng mà thôi!”

“Ha ha... Ta chỉ biết, ngươi thua rồi.”

“Cũng không thay đổi được hiện thực rác rưởi của các ngươi!”

“Ngươi thua rồi.”

“Ngươi...”

“Ngươi thua rồi”, Nguyên Như thiên tôn chỉ nhắc lại đúng ba chữ này khiến Chân Linh thiên tôn giận đến mặt mũi đỏ bừng, không thốt nổi nên lời, liền phất tay áo bỏ đi. Thực tại là quá mất mặt, nhất là nhìn thấy ánh mắt xung quanh càng khiến hắn xấu hổ vô cùng, muốn dằn mặt nhưng bị dằn mặt lại, tâm trạng này khó có thể chịu đựng nổi, cộng thêm Nguyên Như thiên tôn trước sau không hờn không oán chỉ dùng ba chữ “Ngươi thua rồi”. Hắn sợ nếu nói thêm sẽ làm cho Chân Linh thiên tôn tức điên lên.

...

“Lợi hại, Trần Hạo đó quả nhiên danh bất hư truyền! Ồ, Bách Lý Ngưng Băng kia cũng rất mạnh. So với thời gian lúc trước ở sân thi đấu hình như tiến bộ rất nhiều...”

“Đúng vậy đúng vậy, đều nói Vô Cực Tinh xuống dốc rồi, không ngờ lại xuất hiện hai thiên tài chân chính này, đây không lẽ là tức nước vỡ bờ sao?”

“Vận khí đến rồi... Khoảng thời gian này còn truyền ra Nguyên Như thiên tôn là đỉnh tiêm luyện khí cao thủ, chỉ là Thiên Tiên cảnh đã có thể so với Đại La Kim Tiên cảnh luyện khí cao thủ rồi.”

...

Rất nhiều lời kinh thán, tán dương từ trong đám đông truyền ra. Vô Cực Tinh yên lặng bao nhiêu năm, vì sự xuất hiện của Trần Hạo, Bách Lý Ngưng Băng, cộng thêm tin đồn liên quan đến Nguyên Như thiên tôn trong khoảng thời gian này khiến Vô Cực Tinh rất có khí thế kiếm xuất khỏi vỏ, trở thành đối tượng nghị luận của không ít người.

Chỉ có điều tình huống này cũng chỉ giới hạn ở một tầng lớp giới hạn.

Cao tầng nắm rõ đại cục dù có chút kinh ngạc nhưng chỉ là một chút, chứ không cho rằng Vô Cực Tinh có thể tạo nên sóng gió gì.

...

“Trò vui xem xong rồi, những người đó còn đứng vây ở đây làm gì nữa? Sư huynh, hay là chúng ta đổi chỗ khác?” Trần Hạo dù không ngại đám đông, nhưng kiểu đứng xem náo nhiệt này khiến Trần Hạo có chút không thoải mái.

“Đương nhiên là muốn xem chúng ta khảo thí rồi! Sư đệ, đệ và cả Bách Lý Ngưng băng có được tiến bộ kinh người, thiên phú chiến lực thể hiện ra dù ở Á Dĩnh Tinh cũng thuộc đỉnh tiêm thiên tài, nhất là đệ còn cùng Long Dực ngang tài ngang sức... Họ đương nhiên sẽ hiếu kì đệ có thể có chiến tích như thế nào! Có nhìn thấy những lào giả bên kia không? Trên cơ bản đều là nhãn tuyến của một số thế lực, họ chủ yếu sống tại trung tâm khảo thí, nhìn thấy đệ tử ưng ý sẽ trực tiếp ném cành ô liu để tránh bị người khác cướp mất... Cho nên đổi địa điểm cũng vô dụng, vẫn bị để ý... Coi như họ không tồn tại là được.”

“Ồ.” Trần Hạo ứng một tiếng rồi không nói gì nữa.

Ðối với Bách Lý Ngưng Băng trừng mắt dữ tợn với hắn, Trần Hạo chẳng thèm ngó tới. Đương nhiên, đây cũng là hiện tượng ngoài mặt của Trần Hạo. Trên thực tế, chiến lực cường hãn của Bách Lý Ngưng Băng thể hiện hôm nay cũng khiến hắn có chút kinh ngạc. Bởi vì đó không đơn giản là bất hủ kiếm ý... Tựa hồ còn ẩn chứa một luồng sức mạnh huyền ảo trong đó. Hơn nữa, cảm tri nhạy bén của Trần Hạo có thể cảm nhận được một loại sức mạnh mà Bách Lý Ngưng Băng vẫn chưa hoàn toàn nắm giữ, nếu không sẽ còn mạnh hơn.

Nhưng Trần Hạo cũng chỉ kinh ngạc một chút. Hắn đã tìm thấy đạo của mình, đạo chân chính, tuyệt học mạnh hơn thì chưa là gì. Bản thân hắn có ba ngàn đại đạo mà hắn còn chưa động đến huống chi nói cái khác.

...

Hơn mười phút sau, đệ tử chiến tử lục đục ngồi truyền tống trận đến nơi. Sau khi nhìn thấy biểu cảm của Nguyên Như thiên tôn và Trần Hạo, Bách Lý Ngưng Băng cùng hoa tỷ muội, họ liền biết kết quả. Trên thực tế, lúc họ chết, tình huống trên chiến trường cũng có thể đoán định kết quả, nhưng sau khi xác định thắng thua mới khiến những đệ tử này hưng phấn vô cùng, trong lòng càng thêm thoải mái!

Càng khiến họ sinh ra một cảm giác vinh dự!

“Đi thôi! Đi theo ta!”

Sau khi nhân số đến đủ, Nguyên Như thiên tôn dẫn theo chúng nhân bước vào đại môn trung tâm khảo thí.

Về phần Chân Linh thiên tôn, sau khi đổi địa điểm khác, cũng từ đại môn khác tiến vào, không còn mặt mũi để mắt nữa, không cần nói, thành tích khảo thí chỉnh thể của chúng khẳng định tốt hơn, nhưng không ai quan tâm chỉnh thể. Thế giới này thực sự khiến người ta quan tâm để ý vĩnh viễn là tồn tại đỉnh tiêm, nhiều lúc, cho dù ở thế giới thứ hai cũng vẫn bị hào quang của hạng nhất che phủ.

Cường giả vi tôn chính là như vậy!

...

“Khảo thí chia thành ba phân đoạn, có lẽ các ngươi đều đã biết, ta không nói thêm nữa. Thành tích khảo thí rất quan trọng, nhưng giờ phút này ta hi vọng các ngươi đừng nghĩ đến kết quả, đừng tự cho mình áp lực quá lớn. Đây chỉ là lần khảo thí đầu tiên của các ngươi mà thôi, còn một năm thời gian nữa, chỉ cần các ngươi muốn, có thể đến tiến hành khảo thí bất cứ lúc nào, nhưng mất mười viên tiên nguyên tinh phí khảo thí! Dùng tâm lý bình thường là được, như vậy mới có thể phát huy như thường, hoặc phát huy tốt hơn, nhất là phân đoạn ngộ tính càng là như vậy!” Nguyên Như thiên tôn dẫn chúng nhân đến một đại sảnh rộng lớn, dừng lại nhắc nhở lần nữa, “Được rồi, các ngươi đi xếp hàng đi, ta ở đây đợi kết quả...”

Những người mới lần đầu tiên khảo thí đều thuộc tổ chức tinh cầu, còn là miễn phí. Nguyên Như thiên tôn nói thì dễ dàng, nhưng chỉ để chúng nhân đừng quá căng thẳng. Trên thực tế, so với tính quan trọng của sơ thí, khảo thí không thể so sánh. Không phải nói thành tích khảo thí về sau có gì, mà là thành tích sơ thí càng có thể nhìn ra tiềm lực một người, càng có giá trị tham khảo. Dù sao, đệ tử đầu tiên đến Á Dĩnh Tinh đều chưa nhận được hoàn cảnh tu luyện đắc thiên độc hậu của Á Dĩnh Tinh, thành tích khảo thí đương nhiên càng nói rõ thiên phú.

Cái này giống như một xóm nghèo không được bất cứ ai ủng hộ, cao thủ tự hành tu luyện ra so với cao thủ được tài nguyên cường đại bồi dưỡng ra dù chiến lực hai người tương đương, hoàn cảnh tương đương, nhưng tiềm lực phát triển thì xóm nghèo cao hơn.

...

Nói là đại sảnh, nhưng khi đám đệ tử Vô Cực Tinh kể cả Trần Hạo vào trong đó, nhìn là biết lũ nhà quê, đám đệ tử này đều bị cái đại của nó làm cho khiếp sợ. Mắt căn bản không nhìn thấy biên giới, Trần Hạo dựa vào cảm tri mới có thể xác định đại sảnh này rộng một trăm dặm, dài bốn ngàn chín trăm chín mươi chín dặm.

Trong đại sảnh càng tràn ngập vô số tu luyện giả, Tạo Vật cảnh tu luyện giả cũng có, nhưng khí tức của những Tạo Vật cảnh này đều rất cường hãn, Tạo Vật cảnh của Vô Cực Tinh không thể so sánh. Đại bộ phần đều là Nhân Tiên, Địa Tiên. Thiên Tiên cảnh cao thủ tương đối ít. Về phần Đại La Kim Tiên thì không phải Trần Hạo có thể cảm ứng được. Dù có, họ sẽ che giấu khí tức của mình. Nếu không, khẳng định sẽ gây chú ý.

Bên trong đại sảnh có ba ngàn cánh cửa lớn. Một ngàn cánh cửa bên trái là Tháp khảo thí thiên phú chiến kĩ, là khảo thí phân đoạn đầu tiên. Mỗi đại môn ứng với một tháp khảo thí, mỗi tháp khảo thí sẽ căn cứ cảnh giới của tu luyện giả mà tự động điều chỉnh cảnh giới tương ứng. Khảo thí chỉ là thiên phú chiến đấu, giống như hạn chế của sân thi đấu.

Một ngàn cánh cửa ở giữa là Biển khảo thí linh hồn tâm cảnh, nơi khảo thí phân đoạn thứ hai. Đây là phân đoạn vô cảnh giới, tất cả mọi người dù là Thiên Tiên bước vào cũng đều như nhau.

Một ngàn cánh cửa bên phải là phân đoạn cuối cùng Khảo thí ngộ tính. Khảo thí ngộ tính không có quy luật cố định, thiên biến vạn hóa, có khả năng đem ta nhốt vào một trận pháp, lại đem đại cương trận pháp đưa cho ta, xem ta có thể phá trận hay không, bao nhiêu thời gian có thể phá trận hoặc trong thời gian quy định có thể phá đến tầng thứ mấy, cũng có thể là công kích huyền ảo đối diện xuất hiện hết lần này đến lần khác xem ta có thể lĩnh ngộ huyền ảo của công kích này mấy lần để phá giải..v..v.., nhiều người có thể suy đoán đại khái, nhưng chưa bao giờ biết được nội dung khảo thí cụ thể. Hơn nữa, qua từng ấy năm, không có ai khảo thí ngộ tính giống như nhau, kết quả chưa chắc công bằng. Nhưng theo thời gian trôi qua, thông qua thành tích khảo thí của một số người so sánh, trên cơ bản không có sai lệch. Thỉnh thoảng xuất hiện dị thường, nhưng cái này thuộc phạm trù bình thường, dù sao có người giành được cơ duyên..v..v.., ngộ tính nâng cao cũng là bình thường.

...

“Thiên phú chiến kĩ tháp tổng cộng có một ngàn tầng, đến bây giờ, bất luận cảnh giới nào đều không ai có thể thông quan. Người thường ở Nhân Tiên có thể đến khoảng hai trăm tầng. Địa Tiên ngụy trang thành Nhân Tiên thông thường có thể lên đến ba trăm tầng. Thiên Tiên ngụy trang thành Nhân Tiên có thể lên đến bốn trăm tầng... Nhân Tiên có thể đến ba trăm tầng chính là thuộc hàng thiên phú tương đối tốt, đến bốn trăm tầng sẽ được coi là thiên tài, đến năm trăm tầng, chúc mừng bạn, bạn tuyệt đối là đỉnh tiêm thiên tài của Á Dĩnh Tinh. Ðến sáu trăm tầng,... Ðó tuyệt đối là đỉnh tiêm thiên tài Hạo Vũ tinh hệ, cũng chính là của nhân tộc chúng ta. Sư muội, thiên phú của muội không tệ, vậy bốn trăm tầng là rất có khả năng!”

“Ồ... Muội sẽ tận lực... Sư huynh, huynh đừng kì vọng cao quá, muội không muốn làm huynh thất vọng...”

Trần Hạo và hoa tỷ muội chọn một cánh cửa xếp hàng, một nam một nữ đứng trước họ rõ ràng là tu luyện giả đang yêu, cùng nhau bàn về tình huống của thiên phú chiến kĩ tháp.

Một tu luyện giả hoàn thành khảo thí, một tu luyện giả khác lại bước vào. Sau khi hoàn thành khảo thí, tên tuổi, tinh cầu sở thuộc, thế lực sở thuộc và thành tích khảo thí sẽ hiển thị ở màn hình phía trên đại môn. Sau khi liên tục nhìn thấy mấy người đi ra, Trần Hạo cũng đại khái đoán được thời gian của thành tích hai trăm tầng, cơ bản là khoảng mười phút, ba trăm tầng là mười lăm phút. Cũng chính là nói thời gian đối ứng của mỗi một trăm tầng đại khái là khoảng năm phút.

Ðiểm này, Trần Hạo cũng không cảm thấy có gì kì quái. Bởi vì trên tư liệu trú địa cung cấp ghi chép cụ thể, một ngàn tầng của thiên phú chiến kĩ tháp chỉ là phương thức phân chia thành tích, điểm cao nhất là 1000. Trên thực tế, Thông Thiên Tháp tổng cộng có mười tầng. Ở mỗi tầng, người khảo thí sẽ phải chịu 100 chiêu công kích từ mạnh đến yếu, hoàn toàn chịu đựng được sẽ lên tầng tiếp theo, tiếp tục phá đảo. Nếu không thể chịu đựng hoàn chỉnh thì sẽ lấy kỷ lục bạn có thể chịu được bao nhiêu chương làm thành tích.

...

“Còn phải đợi khoảng một canh giờ nữa mới đến chúng ta, tu luyện giả đến khảo nghiệm cũng quá nhiều rồi đấy...”

“Ha ha, sư muội, đây vẫn là bị hạn chế. Muội là sơ thí, miễn phí. Nhưng sau này muốn khảo thí thì phải đóng phí, hơn nữa dựa theo tính toán thời gian của thế giới thứ hai, mỗi tháng cùng lắm chỉ có thể tham gia một lần. Dù vậy vẫn không có thời gian nhàn rỗi. Nguyên nhân rất đơn giản, ba tầng khảo thí này tương đương với sân bài tu luyện tốt nhất, hơn nữa còn là toàn phương vị... Đương nhiên cũng cần có đủ tài phú mới có thể làm được. Mỗi lần mười viên tiên nguyên tinh không phải nhiều, nhưng liên tục khảo thí, người bình thường đều không chịu nổi...”

“Ồ, chẳng trách lại nhiều người như vậy... Ý, sao mọi người lại xúm hết vào cả như vậy?”

“Ừm?”

Đôi nam nữ phát hiện một lượng lớn tu luyện giả đang hướng đến hàng ngũ mà họ đang xếp. Nhưng không phải xếp hàng khảo thí, mà đứng ở bên cạnh tụm năm tụm ba nghị luận gì đó, hơn nữa thỉnh thoảng còn nhìn về phía họ.

“Sư muội, tại muội đẹp quá nên mới thu hút sự chú ý của mọi người... Hắc hắc...”

“Ðâu có? Nói không chừng là đến ngắm sư huynh... Huynh đẹp trai như vậy...” Thiếu nữ mặt đỏ bừng, nhưng lại tràn ngập vui vẻ nói.

“Phì! Đừng có làm ta buồn nôn nữa? Không nghe thấy người ta nghị luận gì sao? Ít nhiều các ngươi cũng nên quay đầu lại nhìn đi chứ... còn mỹ nữ trai đẹp, ta mà là hai người các ngươi liền đập đầu vào tường chết luôn cho rồi... Buồn nôn quá...”

Đúng lúc này, một Địa Tiên cảnh hậu kì đỉnh phong cao thủ đứng trước hai người, cuối cùng không chịu nổi được, lên tiếng. Vốn dĩ bị mấy câu lải nhải chàng chàng thiếp thiếp của hai người làm cho có chút kích thích. Các ngươi muốn thân mật thì hãy truyền âm cho nhau, dù không truyền âm, tốt xấu các ngươi cũng không phải là trai xinh gái đẹp thật, chí ít không khiến người ra buôn nôn. Cho dù các ngươi không phải, các ngươi thân mật cũng không sao, khổng tước xòe đuôi tưởng mình đa tình cho rằng người khác xúm lại ngắm mình, còn nói ra. Thực sự khiến người ta muốn ói. Nhất là sau khi nhìn thấy thiếu niên tuấn dật phi phàm cùng hai tuyệt sắc thiếu nữ kiều mị xinh đẹp phía sau hai người, càng khiến người ta không sao chịu nổi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.