Chương trước
Chương sau
“Thế nào?”

Trong cung điện của Trần Hạo, khi Trần Tuyết chậm rãi từ trên người Trần Hạo thu hồi đôi bàn tay, vẻ mặt ba cô gái khẩn trương nhìn Trần Tuyết đang đổ mồ hôi đầm đìa, hỏi.

Vẻ mặt Trần Tuyết ngưng trọng, lắc lắc đầu, nói: “Cảm ứng không có chút dấu hiệu khôi phục... Hắn như đã tiến vào trong giấc ngủ tầng thứ sâu... Loại tình huống này tất nhiên là linh hồn bị thương nghiêm trọng, đắm chìm đến loại trạng thái khôi phục tự mình phong bế tiềm thức này... Chúng ta cũng không cần quá lo lắng, sinh mệnh khí tức của hắn đã không yếu bớt nữa, tựa như đã ổn định...”

“Vậy làm sao bây giờ? Chẳng lẽ chúng ta cứ như vậy trơ mắt nhìn?” Hạ U U nhíu chặt mày ngài nói.

“Tất nhiên không thể nhìn... Nếu không... Các ngươi thử xem? U U ngươi và hắn không phải ở trong di tích từng có loại song tu tinh lực kia sao? Còn có Tiểu Liên ngươi và hắn Phượng Hoàng truyền thừa... Nếu có thể linh hồn giao hòa cùng hắn, hẳn có thể giúp hắn khôi phục... Tổn thương trên linh hồn, loại đó... Loại thật sự... Song tu kia... Là có tác dụng... Lúc âm dương giao hội, dễ đạt được linh hồn giao hòa nhất...” Trần Tuyết kiên trì, có chút ngượng ngùng nói. Điểm ấy nàng rất rõ ràng. Linh hồn của nàng sở dĩ cường đại như thế, đó là bởi vì âm dương giao hòa. Chẳng qua, cùng người khác khác nhau là nàng được mẫu thân mạnh mẽ dùng hơn một trăm năm thời gian, nàng rèn luyện ngưng tụ dương nguyên tinh thuần nhất trong thiên địa, mà không phải thông qua song tu.

Nhìn thấy sắc mặt Hạ U U cùng Đạm Ðài Liên ửng đỏ, bộ dáng đều không nói chuyện, Trần Tuyết chỉ có thể nói tiếp: “Ý tứ của ta không phải cho các ngươi cùng hắn như vậy... Dù sao các ngươi từng cùng hắn... Hẳn từng có linh hồn giao hòa, linh hồn các ngươi cùng linh hồn hắn ở trên ý nghĩa nào đó đã có độ phù hợp nhất định, bây giờ U U thi triển ra công pháp lúc trước các ngươi cùng nhau tìm hiểu, nói không chừng có thể dẫn lên một tia dao động, chỉ cần làm hắn ý thức được... Hẳn là sẽ... Có chút tác dụng nhỉ? Phượng Hoàng Niết Bàn của Tiểu Liên... Hẳn là... Hiệu quả tốt hơn... Dù sao, các ngươi...”

“Ta đến đi... Chẳng qua, các ngươi không được xem!”

Trần Tuyết càng nói hương vị càng không phải, ngay tại thời điểm nàng xấu hổ nói không được, Đạm Đài Liên sắc mặt đỏ bừng nói. Trong bốn người, ba người đều còn hoàng hoa khuê nữ, chỉ có Đạm Đài Liên cùng Trần Hạo từng có một lần như vậy, nhưng cách vài năm, hơn nữa lúc trước còn dưới tình huống bắt buộc, tình huống của Đạm Đài Liên so với ba người cũng không tốt đến đâu.

Nhưng đến loại tình huống này, thẹn thùng tiếp chẳng có ý nghĩa nữa.

“Hay là ta thử xem trước đi...” Đúng lúc này, Hách Liên Vũ Tử đột nhiên nói.

“Ngươi?”

Ba người Trần Tuyết đồng thời kinh ngạc nhìn về phía Hách Liên Vũ Tử.

“Ta không phải cái ý tứ kia... Linh hồn ta đã thức tỉnh luân hồi lực, sư phụ từng nói với ta, luân hồi lực là một loại lực lượng huyền ảo nhất trong thiên địa, ta thức tỉnh càng nhiều, linh hồn càng mạnh, diệu dụng lớn nhất của luân hồi lực, đó là tẩm bổ lớn mạnh linh hồn... Ta muốn thử xem, đối với hắn có tác dụng hay không...”

Hách Liên Vũ Tử nói, nhất thời đạt được ba người nhất trí đồng ý.

Dù sao, Đạm Đài Liên tuy cố lấy dũng khí, nhưng trong lòng xấu hổ tương đối nghiêm trọng. Nhất là ở dưới tình huống ba cô gái đều biết. Mà Đạm Ðài Liên chủ động, Trần Tuyết và Hạ U U tuy rất ủng hộ, nhưng ít nhiều trong lòng cũng có chút không phải, loại cảm giác này rất vi diệu, giống như bốn người cùng sở hữu một khối điểm tâm, ai cũng ngượng ngùng cắn miếng đầu tiên, nhưng ai muốn cắn miếng đầu tiên, những người khác sẽ không vui...

...

Tê tê tê!

Hách Liên Vũ Tử liền thay thế vị trí Trần Tuyết, khoanh chân ngồi xuống phía sau Trần Hạo, hai bàn tay nhẹ nhàng đặt trên mệnh môn của Trần Hạo.

Ðã bước vào Tạo Vật cảnh, nàng lĩnh ngộ đối với luân hồi lực càng ngày càng sâu, không giống như trước nữa, chỉ có thời điểm thi triển tuyệt học mới có thể kích phát ra luân hồi lực, bây giờ nàng có thể khống chế chân nguyên của mình, rất tự nhiên liền ẩn chứa luân hồi lực, theo nàng thúc giục chân nguyên, nhất thời từng đạo khí tức huyền ảo tràn ngập toàn bộ phòng.

Hách Liên Vũ Tử thúc giục năng lượng ẩn chứa luân hồi lực của mình, từng tia dung nhập đến trong cơ thể Trần Hạo, tâm thần cũng hoàn toàn theo năng lượng của mình, cùng thân thể Trần Hạo phù hợp hẳn lên, từng chút hướng phía trong đầu Trần Hạo tới gần.

...

“Vô dụng... Luân hồi lực tuy thần kỳ cường đại, nhưng chỉ hữu dụng đối với linh hồn của chính nàng, đây là lực lượng nàng luân hồi trăm kiếp ngưng tụ, đối với Trần Hạo không có bất cứ tác dụng gì...”

“Cần nhắc nhở hay không?”

Trong đầu Trần Hạo, tham bảo kiếm linh sau khi nghe được lão Thần nói, nói.

“Ngươi dùng đầu óc thêm chút được không? Trần Hạo cho tới bây giờ chưa nói cho các nàng chúng ta tồn tại, ngươi lúc này đi nhắc nhở? Ngươi nhắc nhở, các nàng ai còn dám tiến thêm một bước động tác? Tuy chúng ta không phải loài người, nhưng các nàng cũng không quản chúng ta có phải loài người hay không... Ðược rồi, từ giờ trở đi, chúng ta tiến vào trạng thái tu luyện tầng thứ sâu đi. Nếu không, Trần Hạo nếu biết chúng ta nhìn, tránh không được rít gào hẳn lên...” Lão Thần nói.

“Cũng đúng. Trần Hạo cũng đem chúng ta coi như huynh đệ, huống chi là các nàng... Bà nội, trốn đi... Loại sự tình đó có gì phải xấu hổ? Theo ý ta, cái gì cũng không phải... Cũng không có ý tứ gì...”

“Đây là ngươi không hiểu! Đương nhiên ta cũng không hiểu... Tiểu tử này trạng thái bây giờ rất kỳ quái, sao ta cảm giác không giống như hoàn toàn lâm vào trạng thái tiềm thức tự mình phong bế chữa thương...”

“Có ý tứ gì?”

“Cụ thể ta cũng không rõ, nếu tự mình phong bế chữa thương tầng thứ sâu, hồn phủ của hắn ít nhất nên xuất hiện một chút dao động, nhưng bây giờ hoàn toàn yên lặng, dù là ta cũng không cảm ứng được một chút biến hóa... Có lẽ còn chưa đến lúc... Hắn có thể là từ trung tâm hồn phủ hướng ra phía ngoài chữa trị... Được rồi, tránh đi, dù sao không có vấn đề gì lớn...”

...

Tê tê tê...

Luân hồi lực huyền ảo ước chừng duy trì nửa canh giờ, tâm thần Hách Liên Vũ Tử sớm dung nhập đến trong đầu Trần Hạo, nhưng vô luận nàng kêu gọi như thế nào, Trần Hạo cũng không có một chút đáp lại, mà luân hồi lực của nàng ngay cả ở vị trí hồn phủ cũng không thể tập trung, lại càng không cần nói tẩm bổ linh hồn Trần Hạo.

“Hô...”

Thời điểm qua một canh giờ, tâm thần tiêu hao nghiêm trọng, Hách Liên Vũ Tử rốt cuộc vô lực lựa chọn từ bỏ.

Không cần hỏi, ba cô gái liền từ trong biểu cảm của Hách Liên Vũ Tử thấy ra không có bất cứ tiến triển nào.

“Tiểu Liên, vẫn là ngươi đến đi...” Hách Liên Vũ Tử bất đắc dĩ nói.

“Ồ... Vậy, vậy các ngươi đi ra ngoài đi, đều đừng... Đừng nhìn lén... Không được, ta vẫn là mang hắn đi phòng tu luyện...” Đạm Ðài Liên nói. Ở trong phòng, Đạm Đài Liên dù bày ra cấm chế, có thể ngăn cản được Hạ U U cùng Hách Liên Vũ Tử rình coi, nhưng không ngăn được Trần Tuyết linh hồn cảm giác lực cuờng đại, chuyện xấu hổ như vậy nếu bị nhìn, không biết để mặt mũi ở đâu.

“Ngay tại nơi này đi, phòng tu luyện..., hắn đang bị thương nặng... Chúng ta cam đoan không nhìn trộm là được...” Trần Tuyết nói: “Đi đi, Tiểu Vũ, U U, chúng ta đi ra ngoài...”

Trần Tuyết nói xong, không cho phép Đạm Đài Liên từ chối, liền lôi kéo hai nàng đi ra ngoài.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.