Trần Hạo vừa thúc giục chân nguyên khôi phục thương thế, vừa thầm nghĩ, đồng thời linh hồn cảm giác cường hãn còn cảm ứng hành động của đám người Mạc Vô Tâm. Làm hắn thoáng cảm thấy an tâm, lại có chút thất vọng là đám gia hỏa đó chỉ ở phụ cận điên cuồng giết chóc một phen, liền tụ lại cùng một chỗ, quái thú cũng không thèm giết, hướng về trạm tiếp tế tiếp viện mà đi. Hiển nhiên bọn hắn bị loại đánh lén này của Trần Hạo dọa sợ rồi.
Thời điểm Trần Hạo tránh né quái thú ở phụ cận, Trần Hạo thực có loại xúc động ra tay lần nữa, nhưng cũng chỉ nhịn xuống. Đừng nói hắn đã bị thương, dù là trạng thái đỉnh phong, lúc này ra tay dù có thể giết chết một người, thậm chí vài người, nhưng hắn cũng trốn không thoát. Dùng mạng mình đổi mấy cái mạng chó là chuyện ngu ngốc, hắn sẽ không làm.
...
“Ha ha ha... Giết! Giết con mẹ nó!”
Dưới tường thành, vốn bị vô số người chú ý, Ngạo Thiên thủ hộ đoàn bắt đầu biểu hiện tương đối đỏm dáng, rất nhanh sau Trần Hạo rời khỏi, trở nên biếng nhác, tốc độ săn giết quái thú yếu bớt thật nhiều, làm không ít người cảm giác khó hiểu. Từng người như thất thần, không biết đang nghĩ cái gì. Nhưng thời điểm Trần Hạo trốn vào trong cơ thể quái thú bắt đầu chữa thương khôi phục, từng người nhất thời tinh thần sáng láng, thần thái bay lên bạo phát.
“Con mẹ nó đàn cầm thú này cũng địch với chúng ta? Chết chết chết!”
Từng người hưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngao-thien-cuong-ton/3270675/chuong-429.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.