“Ta theo ngươi...” Được năng lượng của Hô Diên Ngạo Bác duy trì, ánh mắt Mộng Tịch Dao nhìn nhìn Trần Hạo, Trần Tuyết và hoa tỷ muội, cuối cùng nhìn chằm chằm trên người Hô Diên Ngạo Bác. Trên khuôn mặt trắng bệch lóng lánh ra một vầng đỏ ửng, suy yếu nói: “Ta đối với... Lão đại, chỉ là sùng bái... Sùng bái. Ta, ta... Là vị hôn thê của ngươi, chỉ cần... Một ngày, ngày chưa từ hôn, chúng ta là...”
“Ngươi nói cái gì? Ta căn bản chỉ... Chỉ...”
“Ngươi cái gì cũng so sánh với ta... Nghĩ hết mọi cách đả kích ta... Nói ta xấu... Nói ta nơi này nhỏ... Nơi kia nhỏ...”
“Kháo! Là người so sánh với ta... Tốt... Không tốt? Mỗi lần... Mỗi lần gia tộc tụ hội, ngươi... Ngươi đều làm cho ta khó chịu...” Trên mặt Hô Diên Ngạo Bác nổi lên hồng quang, ấp a ấp úng nói: “Quên đi quên đi. Đều sắp chết rồi, nói những lời rắm này làm gì...”
Phốc!
Hô Diên Ngạo Bác đỏ mặt, liền thúc giục tinh huyết trái tim, hòa vào trong vò rượu.
“Ngươi giúp ta...” Mộng Tịch Dao thấp giọng nói.
Phốc!
Hô Diên Ngạo Bác không do dự, liền thúc giục năng lượng bức ra tinh huyết của Mộng Tịch Dao.
Sau đó đám người Thủy Vương dựa theo thứ hạng đều lấy ra tinh huyết, trên mặt mỗi người đều tràn đầy một tia hưng phấn, đem sinh tử không để ý, hoàn toàn không nhìn quái thú rậm rạp, điên cuồng rít gào ở ngoài phong ấn.
“Trần đoàn trưởng... Lão đại, chúng ta cũng không thể được...”
Sau khi mọi người tế ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngao-thien-cuong-ton/3270661/chuong-415.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.