Mắt Trần Tuyết đã không nhìn thấy bất cứ thứ gì, nàng thậm chí hoài nghi mắt mình đã bị mặt Trần Hạo ép vỡ, quanh thân khắp nơi đều có loại cảm giác nổ tan xác mà chết. Làm Trần Tuyết không thể không đề tụ ra lực lượng toàn thân, muốn ngăn cản loại đè ép này.
Trần Hạo tương tự đang liều mạng thúc giục năng lượng, nhưng càng như thế, lực quấn quanh liền càng chặt. Thân thể Trần Hạo so với Trần Tuyết cường hãn hơn mấy lần, tất nhiền không có loại thống khổ kia của Trần Tuyết, nhưng hắn rõ ràng cảm giác được mặt, bộ ngực sữa, thân thể của Trần Tuyết, sợ là đều sắp bị thân thể mình ép nổ.
“Tiểu Tuyết, đừng giãy giụa! Thu liễm chân nguyên!”
Trần Hạo cũng đã hoảng sợ đến cực điểm, nhưng càng như thế, trong đầu hắn lại bình tĩnh trầm ổn, rõ ràng nhận thức được, ở thời điểm giãy giụa hai cái, Trần Tuyết sắp mạnh mẽ bị mình ép nổ, Trần Hạo bỗng nhiên thu liễm toàn bộ lực lượng của mình, cũng đồng thời truyền âm cho Trần Tuyết, lo lắng nói, thanh âm càng ẩn chứa Thanh Tâm Quyết trống chiều chuông sớm. Sợ Trần Tuyết đã lâm vào điên cuồng.
Loại tình huống này nếu hét lớn ra tiếng tự nhiên càng tốt. Nhưng không có cách nào, Trần Hạo chỉ có thể truyền âm. Bởi vì, miệng hai người đã hoàn toàn triệt để ngăn chặn, mắt ai cũng không nhìn thấy, chỉ có tâm thần có thể cảm ứng được cảnh tượng chung quanh. Giờ phút này, nếu là từ bên ngoài nhìn hai người mà nói, hai người hầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngao-thien-cuong-ton/3270595/chuong-349.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.