“Đợi lát nữa đừng khóc! Mười tám người cũng không phái quá nhiều...” Khóe miệng Trần Hạo hơi cong lên, lộ ra một nụ cười có chút tà mị cuồng ngạo.
“Chỉ bằng ngươi? Đến đây đi!”
Oành!
Ở nháy mắt trọng tài ra hiệu có thể bắt đầu, Ngải Khung Thố với hai cái đùi vừa to vừa ngắn đột nhiên bước một cái, cả người liền cuồng bạo bay lên, kéo đầu cây rìu lớn biến thành hai tay nắm chặt, một cỗ khí tức khủng bố dày nặng mênh mông như phá núi lấp biển chợt thổi quét toàn bộ lôi đài.
Trong nháy mắt này, ảo diệu của thổ thuộc tính đại thành đỉnh phong làm mọi người rõ ràng cảm giác được một búa này của Ngải Khung Thố ẩn chứa uy áp như núi cao làm người ta hít thở không thông, một số đệ tự tu vi tương đối kém đều kinh hãi mở to hai mắt nhìn, trong lòng đều khiếp sợ, nếu bọn họ đối mặt công kích như thế, chỉ cần là loại uy áp này đã có thể cho bọn họ nửa bước cũng khó dời đi.
“Cũng không tệ.”
Trần Hạo thầm nghĩ, đôi mắt màu đen lạnh nhạt tự nhiên, trầm ổn như nước, không nhúc nhích nhìn chằm chằm cây búa lớn ở trước mặt nhanh chóng biến lớn.
Một trượng!
Năm trượng!
Mười trượng!
Ba mươi trượng!
Ngay tại thời điểm người không có kiến thức cho rằng Trần Hạo bị uy áp của đối phương chấn nhiếp, căn bản không có năng lực phản kháng, hai mắt Trần Hạo chợt lóng lánh ra hai đạo tinh quang rực rỡ.
Thương! Xẹt! Oành!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngao-thien-cuong-ton/3270559/chuong-313.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.