Chương trước
Chương sau
“Ðó là sa mạc Thận Cảnh sao?”

Một bộ váy lam phiêu đãng ở trên hư không, nhìn chằm chằm trên sa mạc vô biên vô hạn, lẩm bẩm.

Bóng người tuyệt mỹ này chính là Trần Tuyết.

Từ trên cao quan sát xuống, rất nhiều cồn cát, khe, liên miên chìm nổi. Còn có một số di chỉ cổ, thành trì cổ bị tàn phá, ở dưới mặt trời chói chang chiếu rọi, tản ra ánh vàng chói mắt.

Vù vù vù!

Dưới cảm ứng cường hãn của Trần Tuyết, trong vòng phạm vi ngàn dặm ít nhất có trên trăm đạo khí tức người tu luyện cường đại.

...

“Đó là vòng ngoài sa mạc Thận Cảnh rồi, tiếp tục hướng trung tâm tới gần vạn dặm sẽ là thủ hộ kết giới bão cát bụi ngưng tụ thành. Các ngươi có thể đi vào thì theo ta, không thể đi vào thì mau chóng rời khỏi, không nên ở lâu nơi này, miễn cho bị người tu luyện khác tới chém giết...”

“Vương sư huynh, thực nghiêm trọng như vậy sao? Linh Xà cốc chúng ta dù gì cũng là cửu phẩm tông môn...”

“Ðừng tưởng rằng cửu phẩm tông môn có thể như thế nào. Đừng nói Linh Xà cốc chúng ta, ngay cả đệ tử Nguyên môn đến nơi đây vẫn bị người ta chém giết. Sa mạc Thận Cảnh hội tụ là người tu luyện của đông, tây hai đại lục cùng với quần đảo Nam Hải, dám đến nơi này đều là thiên tài trong thiên tài. Trong đó, đệ tử tông môn cường đại vô số, càng có siêu cấp thiên tài trong ma đạo, yêu đạo. Mặc dù là ta cũng phải cẩn thận làm việc...”

“Ô... Vương sư huynh, muốn đi vào thực rất khó sao?”

“Rất khó. Di tích sa mạc Thận Cảnh được xưng thiên không chi thành, trăm năm mới mở ra một lần, dựa theo sư môn ghi lại, chỉ có đệ tử Kim Ðan cảnh cùng Nguyên Anh cảnh, tuổi ở ba mươi trở xuống, mới có khả năng tiến vào. Tu vi thấp, cao, tuổi quá hạn không thể tiến vào.”

“Vậy chẳng phải chúng ta đều ở trong điều kiện...”

“Điều kiện cơ bản là đã thỏa mãn, nhưng cần thông qua thiên không chi thành Thận Cánh khảo thí. Chỉ có đệ tử xếp hạng ở một ngàn trở lên mới có thể đạt được tư cách cuối cùng tiến Vào. Tương đối mà nói, cơ hội của Kim Ðan cảnh các ngươi quả thật so với Nguyên Anh cảnh nhỏ hơn rất nhiều. Nhưng Thận Cảnh khảo thí lại không phải dựa vào cảnh giới, thực lưc, quan trọng nhất là tiềm lực! Chờ thời điểm các ngươi tham gia khảo thí liền rõ ràng. Đi đi. Còn mười ngày thời gian, nghĩ hẳn đã không ít người chạy tới rồi...”

...

“Nhược Trần. Lần này sa mạc Thận Cảnh lịch luyện, ngươi sẽ kiến thức được siêu cấp thiên tài của tây đại lục cùng quần đảo Nam Hải, ánh mắt không cần cực hạn ở trên người Nguyên môn Sở Khuynh Thiên, Thiên Kiếm tông Cô Tinh. Các ngươi cạnh tranh, một năm sau thi đấu giao lưu tông môn tự có kết quả. Bây giờ các ngươi đại biểu là thiên tài đỉnh cao nhất một thế hệ mới của đông đại lục. Là một cái chiến tuyến! Cạnh tranh có thể có, nhưng quyết không thể tự giết lẫn nhau! Vốn Hạ U U nếu không tấn thăng đến Hóa Thân cảnh, bốn người các ngươi liên thủ hẳn có thể đạt được thu hoạch không tệ. Đáng tiếc nàng đã mất đi tư cách. Bây giờ phải dựa vào ba người các ngươi! Lần này là Nguyên môn Sở Khuynh Thiên phụ trách thống lĩnh. Ngươi cũng không cần so đo. Không phải là hắn mạnh hơn ngươi, mà là Nguyên môn mạnh mà thôi! Lúc Thận Cảnh khảo thí, tận lực đánh sâu vào xếp hạng cao nhất, không cần che giấu lực lượng! Cái này liên quan đến đến số mệnh đông đại lục chúng ta cùng bản thân các ngươi! Có thể ở trên xếp hạng đánh bại Sở Khuynh Thiên cùng Cô Tinh, đương nhiên càng tốt! Hơn nữa, khảo thí xếp hạng càng cao, tiến vào khu vực gặp được cơ duyên càng nhiều...”

“Yên tâm, ta sẽ dốc sức! Dù là Sở Khuynh Thiên hay Cô Tinh cũng đừng mơ thắng ta.

Mười mấy tên đệ tử Thiên Kiếm tông nhanh chóng phi hành ở sa mạc Thận Cảnh, một thanh niên Nguyên Anh hậu kỳ đỉnh phong nói Với Ngô Nhược Trần bên người. Tuy chiến lực hắn không bằng Ngô Nhược Trần nhưng tuổi cùng lịch duyệt lại là dẫn đội Thiên Kiếm tông tới tham gia sa mạc Thận Cảnh lịch luyện lần này.

...

Ba ngày sau, lúc Trần Hạo xuất hiện ở ngoài sa mạc Thận Cảnh, một kết giới bão cát bụi che cả bầu trời, thấy được chừng mấy ngàn đệ tử Kim Đan cảnh, Nguyên Anh cảnh hội tụ cùng một chỗ.

Những đệ tử này đều là siêu cấp thiên tài của đông đại lục. Phụ thân tuy chưa giảng Trần Hạo cụ thể chuyện sa mạc Thận Cảnh, nhưng về sa mạc Thận Cảnh, ở trong tư liệu của tông môn vốn là có ghi lại cực rõ ràng. Sa mạc Thận Cảnh trăm năm mở ra một lần thiên không chi thành, tuyệt đối là đánh giá siêu cấp thiên tài đương đại của đông, tây hai đại lục cùng quần đảo Nam Hải. Cụ thể có thể ở trong đó đạt được cái gì, sống hay chết, xem mọi người gặp gỡ, nhưng đánh giá lại là ở trước khi tiến vào thiên không chi thành sẽ bắt đầu, đó là bia tháp xếp hạng! Là tranh đoạt số mệnh bản thân cùng liên quan đến số mệnh đại lục tương ứng.

Chẳng qua bao gồm lục phẩm tông môn và tông môn phẩm cấp thấp có rất ít người tham dự. Không phải không thể, cũng không phải không muốn, mà là đi cũng đi uổng, căn bản không thể tiến vào trong vòng top một ngàn. Trừ phi là siêu cấp thiên tài thật sự, những tông môn cấp thấp này mới sẽ nhắc nhở độ từ hướng tới.

“Thế mà nhiều người như vậy!”

Trần Hạo ngóng nhìn mấy ngàn đệ tử trẻ tuổi, trong lòng hơi kinh ngạc, vô luận là Kim Ðan cảnh hay Nguyên Anh cảnh, khí tức đều cực kỳ cường đại, ở trong cảnh giới ngang nhau tuyệt đối thuộc về phạm trù siêu cấp thiên tài. Tán tu chỉ chiếm một bộ phận nhỏ, tuyệt đại đa số mọi người đều là mấy đệ tử tông môn ngồi xếp bằng cùng một chỗ. Hơn nữa cơ bản đều là siêu cấp thiên tài thất phẩm tông môn trở lên.

Trần Hạo cũng chưa hoàn toàn thu liễm khí tức của mình, ào ào đáp xuống phía sau cùng của đám người.

“Ðệ tử Trích Tinh Môn? Thật là buồn cuời, tam phẩm tông môn nho nhỏ, còn chỉ là Kim Đan hậu kỳ, cũng dám đến sa mạc Thận Cảnh...”

Trần Hạo ở trước khi xuất hiện đã thay Trích Tinh pháp y tượng trưng cho thân phận đệ tử Trích Tinh Môn. Làm như vậy, nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì hắn là một phần tử của Trích Tinh Môn, tương tự cũng là một phần tử của đông đại lục. Muốn vì chính mình thắng được số mệnh, vậy liền chỉ có thẳng thắn vô tư trở về chính mình.

“Ngươi cũng không nên xem nhẹ hắn. Hắn hẳn là Trần Hạo gần đây ồn ào huyên náo!”

“Trần Hạo? Trần Hạo đã chém giết Phạm Phóng, từ trong tay Xích Viêm Thú cứu Ðoàn Dự Phi cùng Hạ Lan Lan sao?”

“Tất nhiên phải! Nếu không, Trích Tinh Môn còn có ai dám đến?”

Theo người chung quanh nghị luận, nhất thời từng ánh mắt hội tụ tới Trần Hạo, cao thủ Nguyên Anh cảnh ban đầu căn bản không đem Trần Hạo để ở trong lòng cũng đều liếc tới, thúc giục tâm thần tra xét.

Nửa bước Nguyên Anh Phạm Phóng ở trong tu luyện giới đã có chút danh tiếng. Vô luận thiên phú hay chiến lực đều có thể so với siêu cấp thiên tài của bát phẩm tông môn, siêu cấp thiên tài của cửu phẩm tông môn cũng không kém bao nhiêu, Trần Hạo ở Kim Ðan hậu kỳ đã có thể đem hắn chém giết, dẫn lên chấn động tuyệt đối là rất lớn, nhất là Lăng Thiên tông ra mặt che chở càng đem loại chấn động này mở rộng.

“Hắn cũng đến rồi?”

Trần Tuyết ở ngay sau đó liền thấy được Trần Hạo, ngồi xếp bằng một mình ở phía sau đám người, nàng khí tức băng lạnh, bóng người uyển chuyển linh lung, gương mặt tuyệt đẹp giấu ở dưới vải đen, dị thường khiến người ta chú ý, chỉ là một số tiến lên đặt quan hệ mời tổ đội lại bị Trần Tuyết lạnh lùng từ chối. Mặc dù là cao thủ Nguyên Anh cảnh hậu kỳ đỉnh phong cũng không ngoại lệ. Ðổi làm thời gian, địa điểm khác, chỉ sợ sớm đã có người muốn nổi bão. Nhưng bậy giờ lại không ai dám ở lúc này loạn. Ít nhất ở trước khi tiến vào thiên không chi thành là không ai dám xằng bậy.

Bởi vì bây giờ bất cứ một phần lực lượng nào đều đại biểu cho vinh dự của đông đại lục. Có thể tới nơi này tất nhiên đã biết quy củ.

...

“Trần huynh, đã lâu không gặp!”

Vù!

Ở lúc Trần Hạo vừa mới ngồi xuống không bao lâu, hai dải ánh sáng lướt qua liền bay đến trước mặt hắn. Trên mặt Đoàn Dự Phi mang theo một cái mỉm cười, ôm quyền nói. Hạ Lan Lan thì trừng mắt nhìn Trần Hạo, ánh mắt đã không hữu hảo, nhưng cũng không còn địch ý.

Trần Hạo mỉm cười, đứng dậy ôm quyền đáp lễ, nói: “Vẫn ổn. Còn đa tạ tông môn Ðoàn huynh giúp đỡ...”

Nghe được Trần Hạo nói, Đoàn Dự Phi mỉm cười, lắc lắc đầu, nói: “Cái này không liên quan gì tới ta, Trần huynh hiểu. Đáng tiếc nàng lần này sẽ không đến...”

Đoàn Dự Phi như có chút ám chỉ.

“Đến lại như thế nào? Có những người chính là nhát như chuột, gặp mặt cũng không dám nhận nhau! Hừ!” Hạ Lan Lan trừng mắt nhìn Trần Hạo, hiển nhiên đã biết chuyện Trần Hạo cùng Hạ U U gặp mặt. Ðối với Trần Hạo giáp mặt cũng không có dũng khí nhận nhau rất là bất mãn. Nhanh mồm nhanh miệng, nàng cân nhắc vấn đề hiển nhiên rất đơn thuần, căn bản sẽ không nghĩ đến ích lợi tông môn các vấn đề lớn. Ở nàng xem đến, U U có thể đối với Trần Hạo tốt như vậy, Trần Hạo nên liều lĩnh dứt bỏ tất cả.

Cái này ra ngoài Trần Hạo đoán trước, không nghĩ tới Hạ U U cùng Hạ Lan Lan quan hệ tốt như thế.

Nghe được Hạ Lan Lan nói, Đoàn Dự Phi kéo Hạ Lan Lan, nhìn Trần Hạo nói: “Trần huynh không cần để ý, Lan Lan là tỷ muội tốt nhất của nàng, không ai so với nàng hiểu biết cô ấy hơn... Chúng ta không nói cái này. Trần huynh, đây là thông tin phù của Lăng Thiên tông chúng ta, sau khi đi vào, nếu gặp phải hiểm địa không có nắm chắc, có thể cho ta biết, chúng ta cùng nhau thám hiểm. Một người mà nói rất khó đạt được ích lợi lớn nhất”

“Được.” Trần Hạo hơi do dự một chút, vẫn là tiếp nhận thông tin phù trong tay Đoàn Dự Phi, đáp.

...

Sau khi Ðoàn Dự Phi cùng Hạ Lan Lan rời khỏi, Trần Tuyết ở dưới rất nhiều ánh mắt mịt mờ lưu ý, bỗng nhiên đứng dậy, thân hình nhoáng lên một cái liền đi tới trước mặt Trần Hạo, xuyên thấu qua khăn che mặt màu đen, nhìn Trần Hạo một cái, nhẹ nhàng ngồi ở bên người Trần Hạo, khoảng cách chỉ một thước, hầu như là sóng vai.

Loại may mắn này nhất thời làm cho vốn đã trở thành một trong những tiêu điểm, Trần Hạo càng thêm khiến người ta chú ý, nghị luận ầm ầm.

“Nhanh như vậy, đã đột phá đến Nguyên Anh cảnh?” Trần Hạo xoay đầu, có chút kinh ngạc truyền âm hỏi.

“Ta vốn đã tới Kim Đan hậu kỳ đỉnh phong, có cái gì phải kì quái. Trở về rồi?” Trần Tuyết nhìn như không chút để ý truyền âm hỏi.

“Ừm Sự việc xa so với ngươi ta tưởng tượng, phức tạp hơn, ta hy vọng ngươi không nên trách cha, ít nhất ở trước khi ngươi rõ ràng chân tướng. Cha căn bản không biết có ngươi tồn tại. Thậm chí...”

“Thậm chí cái gì?”

“Cha ban đầu cho rằng căn bản là chưa cùng mẫu thân ngươi từng có...vợ chồng thật sự.”

“Sao có thể?” Trần Tuyết hơi kinh hãi.

“Ta cũng cảm thấy không có khả năng. Nhưng cha lúc ấy nghe được ta nói tới ngươi, dưới sự khiếp sợ tự mình nói ra... Tình huống cụ thể ta không rõ ràng, cha không nói với ta, cũng không để cho ta xen vào. Ta có thể hiểu tâm tình ngươi, nhưng xin ngươi tin tưởng trực giác của ta. Cha với mẹ ngươi, mẹ ta ba người khẳng định tồn tại ẩn tình thật lớn... Ta tin cha có thể xử lý tốt. Chúng ta phải làm là chờ đợi là được...” Trần Hạo nói.

“Chờ đợi... Mẹ đã đợi hơn một trăm năm, còn phải đợi tới khi nào? Đợi cho tuổi thọ của bà hao hết?”

“Mẹ ngươi ít nhất còn có hai trăm năm tuổi thọ nhỉ? Mẹ ta thì sao? Chỉ có một trăm năm! Ngươi hiểu giữa bọn họ đến cùng đã xảy ra cái gì? Hiểu biết bao nhiêu? Mẹ ngươi đau khổ tìm kiếm hơn một trăm năm, mẹ ta ít nhất từ lúc ta bắt đầu có ký ức đã chưa từng ăn một bữa cơm no... Cha là tàn phế, thực buồn cười là vì ta bị một kẻ ác bá trên trấn nhỏ ngay cả người tu luyện cũng không tính, đánh thành tàn phế... Tất cả cái này ta căn bản không thể lý giải. Cũng nghĩ không thông. Ngươi cũng không thể nghĩ thông suốt...”

Tê!

Ngay tại thời điểm Trần Hạo cùng Trần Tuyết truyền âm tranh luận, một đạo khí tức cường hãn chợt từ phía chân trời truyền đến cắt ngang hai người trao đổi.

“Nguyên môn Sở Khuynh Thiên! Thiên Kiếm tông Cô Tinh!”

“Quá cường đại, chỉ cần là khí tức này đã làm ta không có chút sức phản kháng, bốn đại thiên tài đứng đầu thật là quá lợi hại...”

“Cái đó đương nhiên. Sở Khuynh Thiên, Ngô Nhược Trần cùng Cô Tinh chính là ba siêu cấp thiên tài yêu nghiệt nhất trong mười đại tông môn, Hạ U U tuy về sau ở trên, nhưng cũng chỉ là trên cảnh giới. Không có gì bất ngờ xảy ra, lần này thiên không chi thành đi ra, bọn họ khẳng định sẽ dẫn động thiên phạt bước vào Hóa Thân cảnh, lấy tích lũy của bọn họ, vượt qua thiên phạt cơ bản không có bất cứ nguy hiểm gì. Cũng không biết lần này ba người khảo thí xếp hạng ai sẽ cao hơn?”

“Khẳng định là Sở Khuynh Thiên! Một tháng trước, Sở Khuynh Thiên chính là đã chém giết một cao thủ ma đạo Hóa Thân cảnh sơ kì đỉnh phong, chiến lực sâu không lường được. Nghe nói lần này thiên không chi thành lịch luyện, hắn chính là thống lĩnh của đông đại lục chúng ta!”

“Sư huynh, cái thống lĩnh này đến cùng là ý tứ gì? Lúc ta nhìn thấy tư liệu, cũng rất khó hiểu. Chẳng lẽ chúng ta đi vào còn phải bị quản chế? Đây chính là lịch luyện bảo địa...”

“Tuyệt đối quản chế khẳng định không có khả năng, mục đích chủ yếu là nhất trí đối ngoại, ta cũng là nghe đại trưởng lão nói, thiên không chi thành trăm năm mở ra một lần, trên thực tế đó là thiên tài đệ tử đông đại lục chúng ta, tây đại lục cùng với quần đảo Nam Hải va chạm, trừ đệ tử tông môn chúng ta còn có không ít tán tu, người trong ma đạo khẳng định cũng sẽ trà trộn vào. Cạnh tranh rất kịch liệt, không chỉ trong đông đại lục chúng ta, quan trọng hơn là cùng tây đại lục và quần đảo Nam Hải cạnh tranh. Cho nên mấy trăm năm gần đây đã hình thành lệ thường, mỗi lần thiên không chi thành mở ra, mười đại cửu phẩm tông môn của đông đại lục chúng ta sẽ trước tiên chọn ra một gã thống lĩnh thực lực mạnh nhất, một khi phát sinh xung đột quần thể, phải liên hợp lại, nhất trí đối ngoại."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.