“Trử Nhạc Cầm, chỉ bằng ngươi một Chu Tước nho nhỏ, vẫn là ngoan ngoãn nhận thua đi, Thanh Long cũng bị Phượng Hoàng của ta đánh thành cặn, ngươi nhiều nhất cùng hắn không sai biệt lắm mà thôi! Không muốn chết mà nói, bây giờ còn kịp, nếu không, Trần Hạo ta cũng sẽ không thương hương tiếc ngọc...” Khóe miệng Trần Hạo hơi cong lên, mắt nheo lại, thản nhiên nói. Vẻ mặt đó, bộ dáng đó, quả thực kiêu ngạo đến cực điểm. Thực điển hình kiểu muốn ăn đòn.
Một màn này làm đám người Đông Phương Ðình, Đạm Đài Liên, thậm chí Lãnh Diệc Hàn cũng khẽ nhíu mày, cảm giác rất kỳ quái. Ðây không còn là Trần Hạo mình quen biết.
“Hừ! Đe dọa ta sao? Trử Nhạc Cầm ta cũng không phải là dọa được. Phượng Hoàng niết bàn mà thôi, người khác không biết, chẳng lẽ ta còn không rõ? Dù ngươi sử dụng bí pháp gì, muốn thắng ta cũng là mơ tưởng! Ta trái lại muốn xem là ai chết!” Trử Nhạc Cầm lạnh giọng nói, trên khuôn mặt lóng lánh giận dữ, chiến ý quanh thân bắt đầu điên cuồng tăng vọt.
“Một khi đã như vậy, ta liền tiễn ngươi về trời đi...” Ngoài miệng Trần Hạo nói rất thoải mái, nhưng trên khuôn mặt bắt đầu lóng lánh ra một chút ngưng trọng.
Loại bộ dáng này ở mọi người nhìn thấy tựa như Trần Hạo thật sự là muốn đe dọa Trử Nhạc Cầm nhận thua, trên thực tế hăn căn bản vốn không có lòng tin chiến thắng Trử Nhạc Cầm.
“Nói lời thừa thật nhiều!”
Ở thời điểm trọng tài hô lên trận đấu bắt đầu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngao-thien-cuong-ton/3270432/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.