Trần Hạo đương nhiên hiểu được hộ vệ trung niên này chỉ vì xuất phát từ lòng hảo tâm mới lên tiếng nhắc nhở, việc này cũng nói lên một điều là trong nửa năm này Tiêu Cát Hàn chắc chắn có được tiến bộ kinh người.
Thế nhưng như vậy thì sao chứ? Chẳng lẽ Trần Hạo hắn lại là loại người chưa chiến đã khuất phục hay sao?
Không! Trần Hạo hắn không phải! Đã từng là cuồng nhân Lý Nguyên lại càng không phải!
"Tiểu tử này thật là không biết điều tý nào cả... Ta kháo.. thối quá đi... cũng không biết hắn trải qua những gì mà người ngợm biến thành như vậy?" Đưa mắt nhìn theo thân ảnh Trần Hạo đang nhanh chóng vọt vào Tiêu gia một tên hộ vệ vội che mũi nói.
"Huyết tinh... đó là máu tươi đọng lại trở nên đen..."
"A... hình như là vậy... Cái này cũng hơi thái quá đi...? Chẳng lẽ là bị rơi vào trong vạc máu hay sao?"
...
Trần Hạo không bận tâm đến những người hộ vệ này nghị luận như thế nào về mình. Liên tục chạy như điên suốt ba ngày ba đêm nên giờ phút này cả người hắn cũng có chút mỏi nhừ. Nguyên lực trong cơ thể cũng hầu như tiêu hao gần hết. Nhưng thời khắc hắn bước chân lại vào Tiêu gia thì cảm giác được máu huyết toàn thân như đang sôi sục cả lên!
Nửa năm, hắn trở thành đệ tử Tiêu gia đã được nửa năm rồi. Trong nửa năm này, nhất là thời gian bốn tháng trong Ma Vân Sơn Mạch không ai biết hắn đã bỏ ra đại giới gì cùng những gian khổ trong đó. Cũng chẳng ai biết hắn đã phải trải qua những khảo nghiệm nghiêm trọng ra sao. Chỉ là… cuối hắn cũng đã trở lại. Trở lại để chứng minh chính mình!
Võ Sư! Võ Sư đáng sợ lắm hay sao?
Trần Hạo hít thật sâu một hơi, sau đó đột nhiên tăng nhanh tốc độ hướng về phía ký túc xá rách nát của mình, để lại trong không khí tươi mát một luồng gió tanh tưởi. Hắn cũng chẳng muốn phải tiến vào trong Diễn Võ Trường với bộ dạng như thế này, như thế sẽ vô cùng chói mắt cùng mất mặt. Việc trước tiên là phải tẩy rữa toàn thân đồng thời thay một bộ y phục sạch sẽ cái đã rồi tính sau.
...
Tại hạch tâm của Diễn Võ Trường Tiêu gia, vì Đại Bỉ long trọng cuối năm này mà được xây dựng đặc biệt. Ba mặt của Diễn Võ Trường được dựng lên các đài quan sát cao dần theo hình thức bậc thang. Riêng chủ vị ở Phương Bắc là đài chủ tịch cao cao tại thượng. Trung ương Diễn Võ Trường là một chủ lôi đài lớn với bề rộng và cao là mười lăm trượng, ở bốn phía xung quanh còn được dựng thêm bốn lôi đài phụ với kích thước nhỏ hơn chủ lôi đài một tý.
Giờ phút này, ở ba mặt khác của khán đài đã sớm chật kín người. Hai phương đông tây đều là gia quyến của đệ tử Tiêu gia cùng các đệ tử vội vả chạy về từ các nơi, bọn hắn không tham gia trận đấu mà chỉ đóng vài trò người xem. Đối diện đài chủ tịch chính là khán đài phương nam, các đệ tử dưới hai mươi tuổi của Tiêu gia sẽ tham gia Đại Bỉ vào cuối năm này đều ở tại phương khán đài này.
Những đệ tử chữ "Thế" đa phần đều đã cao tuổi, chưa đầy hai mươi tuổi chỉ có mười bốn người đang tụ tập tại một góc của khán đài. Đệ tử chữ "Cát" và đệ tử chữ "Tường" đồng dạng cũng dựa theo tổ đội của mình mà phân thành sáu khối khu vực.
Giáo quan phụ trách của từng tổ đội đều đang đứng phía trước của tổ đội mình. Lãnh Diện Thiết Thủ Tiêu Quan thân là tổng giáo đầu thì khoanh tay mà đứng ở trước nhất.
...
"Đệ tử dự thi đã đến đông đủ hết cả rồi chứ?"
Đương nhiệm gia chủ Tiêu gia Tiêu Đỉnh, tứ đại khách khanh cùng lục vị trưởng lão toàn bộ đều đã ngồi vào vị trí của mình trên đài chủ tịch. Chịu trách nhiệm chính về vấn đề tu luyện của đệ tử ngoại môn Tiêu gia là Lục trưởng lão Tiêu Bác. Chỉ thấy hắn đứng dậy, cả người phát ra một đạo nguyên lực bàng bạc màu rám nắng, thân hình nhoáng một cái đã nhẹ nhàng nhảy lên chủ lôi đài, đối với Tiêu Quan trầm giọng hỏi.
Thanh âm của hắn cũng không lớn nhưng lại lấn áp tất cả mọi âm thanh hỗn loạn đang bùng nổ trên Diễn Võ Trường rõ ràng truyền vào tai từng người.
Nhất thời cả đám đều nhao nhao yên tĩnh lại.
"Bẩm báo Lục trưởng lão, mười bốn đệ tử chữ "Thế" đã đến đông đủ rồi. Một trăm linh hai đệ tử chữ "Cát" cũng là như thế. Còn về đệ tử chữ "Tường" thì trong tổng số chín mươi chín người hầu hết đã đến. Chỉ còn mỗi số chín mươi chín Tiêu Tường Hạo là đi Ma Vân Sơn Mạch lịch lãm còn chưa trở về..."
Lời nói của Tiêu Quan làm cho đám người vốn đang yên tĩnh lại trở nên sôi nổi, tiếng nghị luận ồn ào khấy động cả Diễn Võ Trường. Cho đến thời điểm này thì mọi người cơ bản đều khẳng định Trần Hạo có khả năng không về được...
Đôi môi nhỏ nhắn của Tiêu Linh Nhi khẽ cắn lại, đôi mắt to tròn đầy linh động dõi hướng về phía cửa vào của Diễn Võ Trường. Cho đến thời khắc này, một tia chờ mong cuối cùng trong thâm tâm nàng cũng hoàn toàn tan biến...
Ngồi trong một khu vực của đệ tử chữ "Cát" lông mày của Tiêu Cát Yên cũng khẽ nhíu lại. Vốn luôn tin tưởng vào phán đoán của Tiêu lão, có điều đến tận bây giờ vẫn không thấy bóng dáng của Trần Hạo đâu làm cho trong nội tâm nàng bắt đầu có chút không yên.
...
"Con mẹ nó, tiểu tử này cũng thông minh thật! Theo ta thấy thì ngay từ đầu hắn đã không có ý định đi Ma Vân Sơn Mạch gì đó lịch lãm mà là nhân cơ hội này mà chạy mất bóng rồi..."
"Nhất định là như vậy! Tên cẩu tạp chủng này... như vậy quá tiện nghi cho hắn rồi, mối thù một cước của lão tử còn chưa được kịp báo hắn đã chạy mất.."
"Lão đại, sớm biết như vậy lúc trước không nên đề ra quyết chiến sinh tử với hắn, nhất định là hắn bị dọa chạy rồi..."
Đồng dạng cũng ngồi ở trước một đám người, bọn người Tiêu Cát Hàn, Tiêu Cát Xương, Tiêu Cát Xưyên trong sự chú ý của vô số ánh mắt chụm đầu lại thấp giọng bàn luận.
Bước vào Ngũ phẩm Võ Sư làm cho Tiêu Cát Hàn trở thành tiêu điểm nhìn vào của mọi người trong Tiêu gia. Tuy rằng danh hiệu thiên tài đệ nhất của hắn vẫn không hề thay đổi nhưng đãi ngộ thì khác xưa rất nhiều. Nhất là trong ánh mắt của cao tầng Tiêu gia lại càng lộ ra khác biệt.
Ngay khi bọn hắn muốn tiếp tục nói những lời khó nghe thì Tiêu Cát Sơn vốn ngồi cùng đám người bỗng dưng quay đầu lại lạnh lùng nhìn bọn họ một cái. Đám người lập tức câm hến, không ai dám nói gì nữa.
...
"Nga? Vẫn chưa trở về sao? Nói như vậy là tư cách thi đấu của hắn lần này bị hủy..."
"Tiêu Bác, Tiêu Tường Hạo đã trở lại."
Thời điểm Tiêu Bác muốn tuyên bố hủy bỏ tư cách thi đấu của Trần Hạo thì một đạo âm thanh già nua bỗng dưng phiêu đãng vang lên. Trong phút chốc mọi ánh mắt đều đổ dồn về phương hướng cửa vào cửa Diễn Võ Trường.
Một lão giả thân mặc trường bào rộng thùng thình màu xám, thoạt nhìn không có chút tu vi nào. Bên cạnh hắn là một gã thiếu niên với phục sức màu trắng của đệ tử Tiêu gia. Hai người một trước một sau, dưới ánh dương quanh nhàn nhạt xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Lão giả nọ tự nhiên chính là Tiêu gia lão tổ tông Tiêu lão.
Mà thiếu niên áo trắng kia thì là Trần Hạo mới vừa vội vàng chạy về.
Cởi ra một thân dơ bẩn, khuôn mặt thanh tú của Trần Hạo cũng theo đó lộ ra. Tuy rằng vẫn còn có vẻ khá non nớt nhưng so với nửa năm trước thì nhiều hơn một tia thành thục cùng cương nghị. Những đường nét nhu hòa trên khuôn mặt cũng trở nên sáng sủa hơn vài phần, hơn nữa thân hình cao hơn nữa cái đầu so với lúc trước làm cho hắn càng lộ ra nét phong thần tuấn lãng.
"Tiểu sư đệ?" Tiêu Cát Yên kinh hỷ đứng bật dậy, trên khuôn mặt thiên sứ của nàng tràn đầy vui mừng rạng rỡ.
"Tường Hạo, Tường Hạo..." Tiêu Linh Nhi cũng kinh ngạc đến mức thiếu chút nữa bật kêu lên. Nàng vội dùng tay bưng kín chiếc miệng nhỏ nhắn của mình lại, hai con mắt trợn to lên tràn ngập kinh hỉ, nhưng ngay say đó giống như chợt nghĩ tới điều gì rất nhanh liền ảm đạm xuống. Kinh hỉ chính là vì Trần Hạo có thể bình an trở về, còn ảm đạm chính là nghĩ đến những gì Trần Hạo sắp phải đối mặt. Một cuộc chiến mà kết quả cơ hồ đã được khẳng định...
Chỉ có duyên gặp mặt một lần nhưng đã xây dựng nên tình hữu nghị, từ phía xa xa Tiêu Cát Sơn cũng chậm rãi đứng lên. Hướng phía Trần Hạo nhếch miệng mỉm cười. Hắn không nói thêm lời vô nghĩa nào nhưng nắm tay cũng chậm rãi nắm chặt lại...
Không giống với đám người Tiêu Cát Yên. Tiêu Cát Hàn thủy chung vẫn giữ nguyên dáng vẻ hờ hững đạm nhiên, rất có phong phạm của một đời cao thủ trẻ tuổi. Chỉ là không ai phát hiện nét âm tàn cùng hưng phấn khó tả thoáng qua trong mắt hắn.
Nếu như Trần Hạo không trở lại thì Tiêu Cát Hàn hắn ít nhiều cũng có chút không yên. Trần Hạo nếu có thể chết trong Ma Vân Sơn Mạch là tốt nhất, chẳng may mà chạy trốn thì với thiên phú kinh người kia nói không chừng một nào đó sẽ trở thành đối thủ thật sự của hắn. Hơn nữa còn là đối thủ khó giải quyết. Mà bây giờ Trần Hạo đã trở lại, như vậy cảm giác như là bị xương mắc trong cổ họng của hắn cũng biến mất. Đây cũng là điều mà Tiêu Cát Hàn hắn nguyện ý nhìn thấy nhất...
Đồng thời đám người Tiêu Cát Xương cũng kinh ngạc trừng mắt nhìn, cả đám có vẻ dị thường hưng phấn.
Mà những đệ tử Tiêu gia trở về từ bên ngoài cũng cố nén kinh ngạc tranh thủ hỏi rõ tình huống của Trần Hạo khi thấy hắn đi cùng với Tiêu lão.
Về phần đám người đệ tử chữ "Cát" cùng chữ "Tường" gặp Trần Hạo dám quay về thì từng cá nhân đều lộ ra biểu tình dị thường kinh ngạc. Nhất là khi nhìn thấy nét mặt bình tĩnh cùng hờ hững của Trần Hạo thì càng thêm khiếp sợ, sau đó thì dần dần chuyển sang kính nể. Nhưng rất nhanh ngay chỉ còn lại từng cái nhìn đầy thương hại...
"Tham kiến Tiêu lão!"
Đúng lúc này, lấy gia chủ Tiêu Đỉnh cầm đầu, vài tên Khách Khanh, Trưởng Lão vốn an vị trên đài chủ tịch đồng loạt đứng dậy ôm quyền cung kính nói.
"Tham kiến Tiêu lão!"
Theo đó, toàn bộ Diễn Võ Trường, hơn vạn đệ tử của Tiêu gia cùng với gia quyến toàn bộ cũng gấp gáp đứng dậy cung kính hô lên.
Tiêu lão chỉ hơi mỉm cười đối với đám người Tiêu Đỉnh khoát tay áo nói: "Các ngươi cứ tiếp tục đi, lão phu đến chỉ để góp vui mà thôi, không cần phải để ý đến ta..."
Tiêu lão nói xong liền quay người sang hướng khác, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy hưng phấn của Tiêu Cát Yên vừa mới chạy đến bên cạnh hắn và Trần Hạo.
"Lão tổ tông..." Tiêu Cát Yên cất tiếng chào hỏi Tiêu lão sau dó liền quay người sang Trần Hạonói: "Tiểu sư đệ, ngươi rốt cuộc đã trở lại rồi, tại sao lại không tranh thủ trở về sớm một chút chứ? Làm hại sư tỷ ta phải lo lắng cho ngươi a... Ồ..Ngươi đã cao hơn sư tỷ rồi này..."
Khuôn mặt Tiêu Cát Yên cười tươi như hoa thân thiết kéo lấy cánh tay Trần Hạo. Bàn tay búp măng hơi giơ giơ lên ước lượng chiều cao của đôi bên, vô cùng cao hứng pha lẫn chút trách cứ nói.
"Hiện tại cũng không tính là muộn, đa tạ sư tỷ đã quan tâm!" Trần Hạomỉm cười nhẹ giọng nói ra.
"Tốt lắm! Hai người các ngươi nhanh chóng trở về vị trí của mình đi, ta đến bên kia chờ các ngươi..." Tiêu lão phất phất tay nói, nói xong liền quay người hướng một bên khán đài đi tới.
Lúc này, Lục Trưởng Lão Tiêu Bác mới tuyên bố Đại Bỉ chính thức bắt đầu.
...
Dưới tình huống bình thường thì cấp bậc Võ giả là một trong những tiêu chuẩn đầu tiên để cân nhắc chiến lực của một người, tính tin cậy của tiêu chuẩn này cũng khá cao. Cấp bậc cao thấp như thế nào thì chiến lực thường cũng là như thế đó, nhất là trong một số gia tộc tu luyện công pháp giống nhau càng lộ rõ điểm này.
Bởi vậy, Đại Bỉ cuối năm, vòng tỷ thí đầu tiên chính là khảo thí cấp bậc. Thông qua cấp bậc thể hiện của đệ tử để bài danh tạm thời. Vòng tỷ thỉ thứ hai mới là khiêu chiến.
"Khảo thí bắt đầu từ đệ tử chữ "Thế", dựa theo số thứ tự bài danh mà làm. Bất cứ kẻ nào cũng không được phép trì hoãn thời gian. Tiêu Thế Kiệt, ngươi bắt đầu trước đi, Tiêu Thế Phong chuẩn bị!" Lãnh Diện Thiết Thủ Tiêu Quan ngay sau khi Lục Trưởng Lão tiên bố quy tắc khảo thí xong liền trầm giọng nói.
"Dạ!"
Bài danh đệ nhất trong hàng ngũ đệ tử chữ "Thế" Tiêu Thế Kiệt cũng là người có tu vi cao nhất trong số mười bốn đệ tử chữ "Thế" dưới hai mươi tuổi tham gia khảo thí. Hắn ứng một tiếng, sau đó thân ảnh nhoáng một cái đã xuất hiện trên lôi đài. Sau khi có chút ôm quyền hướng về phía đài chủ tịch cũng khán đài xung quanh thi lễ, hắn hít một hơi thật sâu. Đột nhiên quanh thân hắn khai mở ra âm thanh "Oanh" một tiếng, theo đó là một đạo hộ thể cương khí bàng bạc màu đỏ nhạt, nguyên lực dao động vô cùng cường đại tràn ngập ra xung quanh. Theo sự nổ lực của Tiêu Thế Kiệt thì hộ thể cương khí vốn màu đỏ nhạt dần dần đậm sắc hẳn lên...
Ngắn ngủi chỉ vài giây đồng hồ, khi hộ thể cương khí cơ hồ đã biến thành màu hỏa hồng. Tiêu Thế Kiệt lập tức thu hồi hộ thể cương khí đối với đài chủ tịch ôm quyền nói: "Tam phẩm Võ Sư đỉnh phong! Thỉnh cầu xác nhận!"
Sau khi Tiêu Đỉnh cùng những người trên đài chủ tịch nhất loạt gật đầu xong, Tiêu Bác lập tức lên tiếng: "Kế tiếp!"
Tiêu Thế Phong đã sớm chuẩn bị tốt vội vàng bước lên lôi đài, mà xếp hạng đệ tam lại lần nữa tới gần mép lôi đài chuẩn bị.
...
Tại thời điểm mọi người bắt đầu lên đài khảo thí, Tiêu Linh Nhi đã sớm ngồi kề bên người Trần Hạocùng hắn thấp giọng trò chuyện. Khuôn mặt nguyên bản vẫn luôn bình tĩnh của Trần Hạođột nhiên hơi đổi sắc, ánh mắt nhịn không được mà nhìn thoáng qua Tiêu Cát Hàn đang ngồi ở xa xa đằng kia.
Tựa hồ cảm ứng được cái nhìn của Trần Hạo cho nên Tiêu Cát Hàn cũng chuyển hướng nhìn lại. Trong nhất thời, ánh mắt của hai người đan xen vào nhau. Khóe miệng Tiêu Cát Hàn hơi cong lên lộ ra vẻ khinh thường, sau đó liền quay đầu đi.
"Ngũ phẩm Võ Sư... Hắn vậy mà có thể tấn thăng đến Ngũ phẩm Võ Sư..." trong lòng của Trần Hạo hơi kinh ngạc, hắn nhịn không được mà lẩm bẩm...
"Tường Hạo... ngươi thật không nên trở về..." Tiểu Linh Nhi tràn đầy lo lắng nhìn Trần Hạo nói.
"Không cần lo lắng. Ta trước tiên khôi phục một chút." Trần Hạo nhỏ giọng đáp, sau đó liền chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Chạy liên tục như điên trở về thì cho dù là hắn có tố chất thân thể tốt đến đâu đi nữa cũng có chút ăn không tiêu. Mặc dù nhìn bề ngoài tinh thần no đủ như thế nhưng nguyên lực bên trong đan điền thì tiêu hao hầu như không còn chút gì. May mà theo thứ tự khảo thí thì hắn xếp cuối cùng nên có thể an tâm mà khôi phục.
...
Rất nhanh, mười bốn đệ tử chữ "Thế" đều đã được kiểm tra xong.
Tuy rằng có chín người trong đó đạt đến cấp bậc Võ Sư, nhất là ba người Tiêu Thế Kiệt, Tiêu Thế Phong, Tiêu Thế Vân càng là đạt tới Tam phẩm Võ Sư nhưng bọn hắn cũng không hề lộ ra chút tự mãn nào.
Nguyên nhân rất đơn giản, đó là tuổi của bọn hắn.
Lần khảo thí này cũng là lần khảo thí cuối cùng của bọn hắn. Mắt thấy sắp qua tuổi hai mươi nhưng bình chướng mỗi phẩm của cảnh giới Võ Sư như là một bức tường cao chắn ngang trước mắt không thể xông phá. Hy vọng đột phá đến Cửu phẩm Võ Sư trước hai mươi tuổi coi như đoạn tuyệt, điều này đồng nghĩa với việc bon họ không thể trở thành cao thủ chân chánh của Tiêu gia.
Đại Bỉ bài danh cuối năm của đệ tử Tiêu gia đối với bọn họ cũng chả có ý nghĩa gì, sở dĩ tham gia cũng là vì Vân Châu Võ Hội sắp tới.
đương nhiên, có thể đại biểu Tiêu gia tham gia Võ Hội cũng là một loại vinh dự tượng trưng. Hơn nữa nếu biểu hiện tốt còn có cơ hội được tiến vào thánh địa tu luyện của Tiêu gia là "Nguyên Linh động" bế quan một tháng.
Tuy rằng bởi vì hạn chế tuổi tác và nhận thức khiến cho bọn họ không có cơ hội trước hai mươi tuổi đạt tới Cửu phẩm Võ Sư, thế nhưng nếu có thể tiến vào "Nguyên Linh động" tu luyện một lần thì cũng coi như không uổng kiếp này rồi. Phải biết rằng cho dù là đệ tử nội môn cũng vô cùng mơ ước đối với nơi này. Đãi ngộ như vậy không thể nói là không lớn.
Thế nên, sẽ không ai bảo tồn thực lực vào lúc này!
...
Sau khi nhóm đệ tử chữ "Thế" hoàn thành khảo thí xong thì ánh mắt cả diễn võ trường lập tức dời đến hàng ngũ đệ tử chư "Cát", nhất là thiên tài đệ nhất của chữ "Cát" Tiêu Cát Hàn. Không! hắn hiện tại đã xứng với danh hiệu "Đệ nhất thiên tài!" của Tiêu gia trong mấy chục năm nay.
Tiêu Cát Hàn vừa mới đứng dậy cả diễn võ trường lập tức vang lên tiếng vỗ tay hoan hô đầy nhiệt liệt. Những người hầu kia của hắn càng phách lối hơn, trực tiếp hô vang khẩu hiệu "Lão Đại vô địch". Cho dù là Tiêu Cát Yên, sau khi bị hắn lừa gạt thành công xong cũng đang nhìn về phía hắn mà vỗ tay.
Tiêu Cát Hàn thản nhiên mỉm cười, bức khí mười phần hướng mọi người ôm quyền, thân hình thắt một cái đã nhảy lên lôi đài.
Ánh mắt của hắn hữu ý vô ý mà liếc về phương hướng của Trần Hạo, trong lòng hắn cũng đang âm thầm đắc ý: "Chỉ sợ sau khi biết được tin tức mình tấn thăng lên Ngũ phẩm Võ Sư tiểu tử kia sẽ bị dọa sợ tới mưc tè ra quần đi?".
Chỉ là khiến hắn không ngờ được Trần Hạo lúc này lại đang nhắm mắt tu luyện, tựa hồ tiếng reo hò xung quanh chẳng ảnh hưởng gì tới hắn cả...
Tiêu Cát Hàn không hề biết ngay từ khi đệ tử chữ "Thế" bắt đầu tiến hành khảo thí thì Trần Hạo cũng đã chìm vào tu luyện. Hắn còn cho rằng là do nhìn thấy mình bước lên lôi đài cho nên Trần Hạo mới khinh thường quan sát mà nhắm mắt lại. Loại cảm giác này khiến cho hắn cảm thấy giống như ăn phải ruồi, dị thường ấm ức...
Đồng dạng, thời điểm Tiêu Cát Hàn bước lên đài cũng có không ít ánh mắt nhìn về phía Trần Hạo. Trong lòng cả đám không khỏi không bội phục sự trấn định cùng đảm lượng của Trần Hạo...
"Hừ!"
Tiêu Cát Hàn hừ lạnh một tiếng, đột nhiên hắn toàn lực thúc dục nguyên lực, trong phút chốc một tầng cương khí hộ thể sáng chói như ngọc màu hỏa hồng lập tức ngưng tụ quanh thân hình của hắn. Nguyên lực bàng bạc dao động còn mãnh liệt hơn nhiều so với ba gã đệ tử chữ "Thế" có cảnh giới Võ Sư kia.
Nhất thời, bên trên đài chủ tịch gia chủ Tiêu Đỉnh cùng vài tên Khách Khanh, Trưởng Lão đều nhất loạt vỗ tay tán thưởng, trên khuôn mặt người nào người nấy cũng lộ ra thần sắc vui mừng rạng rỡ.
"Tốt lắm Cát Hàn, Ngũ phẩm Võ Sư đỉnh phong, tu vi như vậy nhất định có thể khiến cho Tiêu gia chúng ta nở mày nở mặt trong Vân Châu Võ Hội sắp tới! Ha ha ha... Mười sáu tuổi... Ngươi còn có thể tham gia ít nhất ba lần Vân Châu Võ Hội nữa! Không tệ.. không tệ..." Lục Trưởng Lão Tiêu Bác cất lớn tiếng nói.
"Lục Trưởng Lão quá khen rồi!"
Tiêu Cát Hàn hướng đài chủ tịch hơi khom người ôm quyền thi lễ, trong tiếng hoan hô nhiệt liệt, hắn dùng tư thế vô cùng tiêu sái mà bước xuống lôi đài.
...
Tiếp theo, đến lượt xếp hạng thứ hai trong hàng ngũ đệ tử chữ "Cát" Tiêu Cát Sơn lên đài. Những đệ tử còn lại cũng sôi nổi hẳn lên.
Tuy rằng những đệ tử này có tu vi kém xa Tiêu Cát Hàn cùng đệ tử chữ "Thế" nhưng ngược lại bọn họ được hoan nghênh hơn xa so với đệ tử chữ "Thế".
Bởi vì bọn họ vẫn còn rất trẻ, tuổi trẻ đi liền với tiềm lực cùng hi vọng!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]