Sáng sớm ngày thứ hai, lúc Hàn Phong đi tới trong viện, liền đã thấy Liên Linh một mình ngồi đờ ra. Vì vậy liền bước tới, ngồi xuống trước mặt nàng, nhẹ giọng hỏi:
- Sao ngươi lại ngồi một mình ở đây?
Nghe được bên cạnh có người nói chuyện, Liên Linh mới kịp phản ứng, trông thấy Hàn Phong đang nhìn mình, lập tức cười cười nói:
- Không có gì, chỉ là muốn nghĩ lại một chuyện.
Ngừng lại một chút, Liên Linh đột nhiên ngẩng đầu hướng về Hàn Phong nói:
- Hàn Phong, có chuyện ta vẫn chưa nói cho ngươi biết, hi vọng ngươi chó có trách ta.
- Chuyện gì?
Hàn Phong kỳ quái hỏi.
Liên Linh nhìn Hàn Phong, trong mắt hiện lên vẻ ngượng ngùng khó hiểu, thấp giọng nói:
- Kỳ thực Liên Linh vốn không phải là tên của ta, tên thật của ta là Tiêu Linh.
- Tiêu Linh?
Hàn Phong hỏi lại.
- Cái tên này chỉ có phụ hoàng và mẫu hậu, cùng với mấy người nữa biết được.
Lúc nói ra những lời này Tiêu Linh căn bản không dám nhìn Hàn Phong, bên tai từ từ đỏ lên.
Mà Hàn Phong nghe được Tiêu Linh nói như thế, cũng có chút lặng người, lập tức trong lòng có chút kỳ quái, hắn không phải kẻ ngu, tự nhiên có thể từ trong lời nói của nàng tìm ra chút manh mối.
Bầu không khí giữa hai người trong lúc đó nhất thời có chút kiều diễm.
Bất quá lúc này, Trầm Ngọc cũng xuất hiện hợp thời làm giảm bớt sự xấu hổ giữa hai người.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngao-thi-thien-dia/1390008/chuong-102.html