Lăng Tuyệt Trần không nói gì, xoay người nhìn về phía mảnh gương vỡ găm chỉnh thành hàng trên đại thụ, trong mắt không thấy niềm vui sướng nên có khi thăng cấp, chỉ có bi thương và lưu luyến không thể che dấu. Giờ khắc này, nàng không còn lớp ngụy trang lạnh như băng nữa, một thân xanh ngọc hoà vào biển rộng, không ngừng trôi dạt không có mục đích, đơn bạc không ai giúp đỡ, cả người bị cô tịch và bi thương vây quanh.
Chậm rãi tiến lại, ngón tay trắng nõn thon dài gỡ mảnh kính gim thành hàng xuống, cẩn thận nhặt lên. Chỉ có bàn tay ôm mảnh gương vỡ, chứa đựng ôn nhu tín niệm duy nhất trong nội tâm nàng.
Gom mảnh gương không bao giờ có thể khôi phục lại nguyên dạng nữa, chỉ im lặng nằm trong lòng bàn tay nàng. Kính vỡ không thể lành lại, tại thế giới xa lạ này, nàng thủy chung vẫn chỉ có một mình, ngay cả một tia ảo tưởng cũng không thể có được!
Từng ôn nhu hồn nhiên đều đã cách xa nàng, nay đều trở thành đã từng. Vì sao cho nàng một tia hi vọng rồi lại nhanh chóng đánh vỡ một cách vô tình như vậy, cả đời nàng chẳng lẽ chỉ một mình trôi qua như vậy!
Đôi mắt rưng rưng khép lại, muốn rời khỏi cái nơi dù đủ tư cách ở nhưng lại khiến nàng không khống chế được này. Không hề phát hiện, lòng của nàng run rẩy, ngay cả chân của nàng bước đi cũng run run.
Tựa hồ bi thương xuyên thấu cả người nàng cuốn hút mọi người ở đây, tầm mắt mọi người đều theo sát bóng dáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngao-the-tuyet-tran/11354/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.