Chương trước
Chương sau
Từng nhát kiếm chém ra, Dương Dạ Yên khoảng cách ngày càng gần, Dương Khôn nhìn thấy hắn khắc này sợ hơn cả gặp ma. Sắc mặt trắng bệt không có lấy nửa điểm huyết sắc. Trong đầu hồi tưởng sự tình năm xưa.
Tuổi trẻ máu nóng, Dương Trạch thời điểm từng vì muốn rời khỏi Nam Châu tiến đến bên ngoài lịch luyện, sau cùng, kéo đến lão gia chủ nộ hoả xung thiên. Truyền xuống, nếu nàng có thể chứng minh thực lực liền sẽ không tiếp tục quản.
Kết quả Dương Trạch vậy mà cuồng ngạo, nhất kích khiêu chiến ba người Dương Giang, Dương Xuyên cùng Dương Khôn. Dưới tình huống cả ba liên thủ, tầng tầng lớp lớp công kích vậy mà vẫn nhẹ nhàng bị đánh bại. Loại nghiền ép tuyệt đối này vậy mà đang tái hiện lại trên người thiếu niên trước mắt.
“Xoẹt.”
Một đạo âm thanh bén nhọn truyền ra, Dương Khôn phía sau vậy mà cắn sâu bốn mũi trường tiễn. Lão bị Dương Dạ Yên doạ đến khiếp sợ, không chú ý phía sau vẫn còn Cung Thủ quân đang đứng đợi. Trong lúc vô thức thoái lui đã tiến vào đối phương tầm ngắm. May mắn khắc cuối vẫn kịp trở mình, nếu không hiện tại đã bị bắn chết.
“Dương Hà, ngươi!”
Dương Khôn chân mày nhíu chặc, lửa giận cháy đến đỏ mặt. Không ngờ Dương Hà bề ngoài văn nhân nho nhã, hiện tại cũng đối với bản thân hạ xuống hiểm chiêu.
Rút ra mấy mũi tên thời khắc lão đã biết hiện tại bản thân đã bị xem như chuột chạy ngoài đường, không ai không muốn giết.
Kỳ thực lần này phát tiễn không phải Dương Hà ra lệnh, hoàn toàn là đám Cung Thủ quân muốn thay đồng đội báo thù mà phát ra. Nhưng lần phát tiễn này đích xác đã đem Dương Khôn đẩy sâu vào ma đạo.
Lấy Dương Khôn ra nói, nếu không phải tuyệt cảnh không thể cứu thì lão vẫn sẽ không lộ hết chiêu bài. Tuy mặt ngoài Thiêu Đốt Bản Mệnh muốn liều lên tính mạng nhưng kỳ thực nội tâm tận sâu vẫn còn có phần khác tính toán.
Lão hiểu rõ tính cách Dương Giang chỉ cần bản thân làm ra điệu bộ cùng người khác giao thủ hắn sẽ tuyệt nhiên không nhúng tay.
Chỉ cần từ trong vô tận nguy cơ tiếp tục kiên trì thêm nữa khắc thì không nghi ngờ sẽ có biến hoá long trời. Đây mới chính là chỗ dựa cuối cùng.
Tiếc thay khi bách tiễn tề phát Dương Khôn đã nghĩ bản thân không còn thời gian.
“Nếu các ngươi tất cả đều muốn giết ta. Vậy cái mạng này cho các ngươi. Minh nhi, thiết nghĩ sau khi ta chết bọn họ cũng đối với ngươi không chút nào nhân tình. Chi bằng khắc này đi cùng phụ thân đi.”
Dương Khôn trong lời nói tràng đầy bi ai, tay phải khẽ chộp về phía xa, thân thể Dương Minh Ca tức khắc bị hút đến hướng lão.
Tuy không ai biết Dương Khôn ý định nhưng bằng vào đối phương nhân phẩm suy đoán thì loại chuyện muốn làm sẽ chẳng có gì tốt đẹp. Dương Giang cùng Dương Dạ Yên trực tiếp xuất thủ muốn ngăn cản.
Đáng tiếc, Dương Khôn đã tính trước, phút chốc bùng nổ tu vi, song chưởng đánh ra trực tiếp đẩy hai người lui lại hơn năm bước. Dương Hà Cung Thủ quân càng thêm chậm chạp, khi tiễn vừa kéo căng thì người ta đã đánh ra nhất chưởng, đem toàn bộ đánh văng.
“Phụ thân, ngươi muốn làm gì!?” Dương Minh Ca đã có chút hồi tĩnh. Nhìn vào ánh mắt phụ thân nội tâm Dương Minh Ca truyền đến một hồi bất an, nhưng bản thân hiện tại đã tàn phế, chỉ có thể lắc người kháng cự, mắt cầu khẩn, miệng van xin. Đáng tiếc, vẫn bị Dương Khôn nắm chắc trong tay
“Hài nhi, nếu không có ta bảo hộ bọn chúng sớm muộn cũng giết chết con. Không bằng cho phụ thân mượn chút lực đạo. Ta hứa sẽ đem bọn chúng bồi táng.”
Dương Khôn lời vừa ra trảo cũng liền hạ xuống, năm ngón tay đặt trên đỉnh đầu Dương Minh Ca.
“Phệ Hồn Trảo!?”
Dương Hà người đầu tiên nhận ra thủ pháp kia, lớn tiếng hô lớn.
Phệ Hồn Trảo, cái tên nói lên tất cả, dùng trảo pháp đặc thù hấp thụ kẻ khác linh hồn chi lực, trong phút chốc lực chiến đấu sẽ cấp tốc đề thăng. Nếu so với phương thức Thiêu Đốt Bản Mệnh thì tiện lợi hơn mấy lần, hơn nữa còn không có loại phản phệ khiến người bỏ mạng, có thể coi là một dạng công pháp cấp cao.
Có điều, mấy loại công pháp lấy thôn phệ cùng cướp đoạt của người khác thì mười thành đã hết chín là tà ma ngoại đạo. Phệ Hồn Trảo không ngoại lệ, thứ này thuộc về Huyết Ma Vực công pháp ngoại môn, mà nơi kia đương nhiên một cái tu ma siêu cấp thế lực.
Bởi biết được bên trong liên hệ, Dương Hà vừa thấy liền chấn kinh.
Cổ Nguyệt Giới có Ngũ Đại Địa Vực, bên trong được nắm bởi năm cái siêu cấp thế lực. Nam Châu huyện thuộc vào Nam Hoang Quốc, thuộc vào siêu cấp thế lực Nam Minh Cửu Quốc quản lý.
Năm trăm năm trước cửu đại quốc chủ không biết nguyên nhân, mạnh mẽ ra chém giết toàn bộ tông môn ma tu, kết quả, tám thành ma tu cường giả đều chết trận, số còn lại không chạy đến địa vực khác cũng liền chỉ dám ẩn mình trốn tránh.
Hiện tại, Phệ Hồn Trảo tái hiện, tiếp sau, ắt kéo đến một hồi gió tanh mưa máu.
Sự việc ở nơi này có người liên quan Huyết Ma Vực xử lý không tốt để truyền ra ngoài sẽ kéo đến hậu quả khôn lường, không chừng bên trên sẽ cho rằng Nam Châu huyện chứa chấp yêu ma, phái quân lính đến xoá sổ toàn bộ.
“Dương Khôn, ngươi cùng Huyết Ma Vực có liên hệ!?” Dương Hà hỏi ra, hắn từng đọc qua bên trong nội tình chép lại trên cổ thư nên trong lời nói không giấu được run rẩy thanh âm.
Dương Khôn nhận ra ý vị bên trong, cười gằn, đáp.
“Ha ha. Sợ rồi sao? Ta kỳ thật đã đầu phục Ma Tôn đại nhân từ lâu. Sớm thôi, Nam Châu huyện này sẽ được Ma Tôn đại nhân biến thành huyết hải thao thiên.” Càng nói lão càng cười sảng khoái.
Người trong sân kiến thức quá mức hạn hẹp, nghe đến mấy chữ Huyết Ma Vực, Ma Tôn,căn bản không hiểu gì. Tuy nhiên, dựa trên lời nói và thái độ hai bên, ai nấy đều lờ mờ tính ra ý tức. Đối phương khẳng định đã gia nhập một cái thế lực cực độ cường đại nhưng cũng rất tàng ác, có khả năng bọn họ sẽ đến Nam Châu huyện mở ra đồ sát.
Theo Dương Khôn một tràng cười, khí tức trên người lão dần dần tăng tiến, Dương Minh Ca cũng theo đó sinh mệnh lực cấp tốc sói mòn, có thể thấy trong mắt hắn sợ hãi cũng không cầm tâm thể hiện rõ ràng. Thật không ngờ người giết mình cuối cùng lại là phụ thân. Qua ba nhịp hô hấp, hắn đã hoàn toàn tắt thở.
“Minh nhi, phụ thân sẽ thay ngươi báo thù!”
Dương Khôn lời nói tràng đầy bi thương, nhiệt lệ trong mắt không ngừng tràn ra.
“Hừ! Tự mình giết người tự mình khóc. Nếu muốn thay hắn báo thù thì ngươi khắc này chết đi cho ta.”
Trần Hoang Lâm đã không nhịn được nữa, thân thể cao lớn đột nhiên thoáng hiện phía sau Dương Khôn, hữu quyền đã tụ lực, đợi thời đấm ra.
Thời điểm Dương Trạch hy sinh hắn đau lòng chẳng kém Dương Dạ Yên.
Thật lòng chờ đợi một người mười mấy năm, cuối cùng, trong ngày đại hỷ lại chứng kiến nàng chết ngay trước mắt, bản thân để xuất thủ ngăn cản cũng không làm được. Đau đớn nội tâm so với đau đớn ngoại thể còn muốn hơn gấp mấy chục lần. Nếu thời điểm kia quay lại, Trần Hoang Lâm tuyệt đối sẽ xuất thủ, ngăn lấy một kích kia. Đối với người đã chết tâm từ lâu như hắn thì cái chết có đến thì cũng chẳng khác là bao.
Biết chừng nếu bản thân hy sinh vì hài tử kia nàng sẽ vì mình mà rơi xuống vài giót nước mắt, được vậy có chết Trần Hoang Lâm cũng không chối từ.
Nếu không phải hắn tính tình cương liệt, không muốn lấy nhiều hiếp ít, cũng không muốn can thiệp Dương Dạ Yên thay mẫu thân báo thù thì tại lúc kia thời điểm đã trực tiếp xuất thủ, đem Dương Khôn bóp chết. Hiện tại thấy hắn vậy mà tàn nhẫn đến mức giết chết cả bản thân hài tử, Trần Hoang Lâm đã không thể đứng nhìn.
“Không biết sống chết!”
Dương Khôn tu vi lần nửa bùng nổ, sóng xung kích như từng đợt trọng quyền đánh thẳng Trần Hoang Lâm phần bụng.
“Gia chủ.”
Trần gia nhị lão hét lên thời điểm, Trần Hoang Lâm lập tức phun máu, bắn ngược mà ra.
“Trần huynh không sao chứ!?” Dương Giang từ xa bay đến đứng cạnh Trần Hoang Lâm.
Người nọ tu vi cực cao, phải đến Tứ Tinh cảnh hậu kỳ, càng thêm ngoại thể tu vi có luyện qua, đạt đến Nhất Tinh trùng kỳ, chịu một chiêu kia chỉ là hữu kinh vô hiểm.
“Hắn đã nhập ma. Hiện tại giết hắn xem như trừ ma vệ đạo. Cùng lên chứ?” Dương Giang hướng Trần Hoang Lâm lên tiếng.
“Hợp ý ta.” Trần Hoang Lâm cười đáp.
Hai vị gia chủ liên thủ, chớp động đã phân ra tả hữu, liên tục công kích Dương Khôn như hai con thần long đang vờn mồi, cuồng cuộn cương mãnh.
Hai tên gia chủ này ngày thường làm người cương trực, tuyệt không phát sinh sự tình lấy hai chọi một như hiện tại. Đáng tiếc, Dương Khôn thời khắc này hoá mà, nguy cơ không phải chỉ ở bản thân hắn lực lượng, mà còn ở ba chữ Huyết Ma Vực. Biện pháp tối ưu vẫn là nhanh chóng giải quyết hắn, sau đó đối sách có khả năng thương nghị.
“Không ngờ hai vị gia chủ liên thủ cũng chỉ có vậy thôi sao!? Xem ra làm hạ cấp Huyết Ma Vực vẫn mạnh mẽ hơn nhị gia gia chủ.”
Dương Khôn thời điểm lấy một địch hại vậy mà không rơi xuống hạ phong, ngược lại còn ẩn ẩn đang giễu cợt cả hai.
Trong thấy chiến đấu phát sinh, Dương Dạ Yên trong nội tâm như phát hoả, hắn muốn lên sân trực tiếp chém chết Dương Khôn nhưng bị tiểu hài ngăn lại.
“Khoan đi đã. Ngươi xem hai tên gia chủ kia đều có chiến lực Ngũ Tinh cảnh nhưng đánh lâu như vậy vẫn không giết chết một tên Tứ Tinh cảnh hậu kỳ. Bên trong ắt có gian trá.” Tiểu hài phân tích. Hắn bản thể Địa Ngục Ma Hồn Xà, đối với mấy loại thuộc tính tà ác của ma tu cường giả liền có cảm ứng nhạy bén hơn người thường.
Dương Dạ Yên tuy vẫn kích động nhưng vẫn cố kiềm chế, hắn cùng tiểu hài liên thông tâm trí nên có chút minh ngộ đối phương cảm xúc lúc này. Liệt hoả trong lòng có phần giảm nhẹ.
Quả đúng như tiểu hài tiên liệu, Dương Khôn trong khắc đột nhiên gầm lớn, một đạo lực lượng xung kích huyết sắc lấy hắn làm tâm lan tràn bốn phía. Hai vị gia chủ ở gần trực tiếp bị chấn bay, đụng vỡ cả mảng tường lớn mới tiêu trừ dư chấn. Người xung quanh bị vạ lây cũng bị đánh bay, ngã lăn ngã nhàu trên đất.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.