Chương trước
Chương sau
“Minh nhi.” Dương Khôn dĩ nhiên là người đầu tiên lên tiếng, thân thể phóng ra, vọt đến bên người Dương Minh Ca.
Sau một khắc, toàn trường cũng ý thức được chuyện gì đang diễn ra, kinh hô không dứt. Thiên tài trong thế hệ trẻ liên thủ thêm bốn tên thiếu niên anh tài vậy mà bị người khác nhẹ nhàng đánh bại, chuyện này khẳng định sẽ chấn động, mấy ngày tiếp theo sẽ là chủ đề nóng hổi để bàn tán nơi trà lâu tửu quán.
Hài tử nằm trong tay Dương Khôn, miệng chảy dài vết máu, phủ tổn thương tuyệt đối không nhẹ. Tuy không chết nhưng kinh mạch đều đã đoạn, từ nay không khác phế nhân là bao.
Kỳ thực, Dương Dạ Yên nói ra chữ chết cũng không phải muốn đuổi tận giết tuyệt, tuy không có chút hảo cảm nào với Dương gia nhưng nói sau thì nói bọn họ cũng là thân nhân của mẫu thân, có thể lưu tình liền lượng thứ. Chỉ phế đi đám người kinh mạch đây cũng xem là hắn đối với Dương gia trả hết toàn bộ ân oán.
Đối với Dương Minh Ca cùng thời đại tồn tại, hắn không hiểu nhiều cũng biết ít. Người nọ từ khi sinh ra đã được phụ thân xem như dạ minh châu nắm chắc trong tay. Ngày qua tháng lại nuông chiều đã khiến hắn cao ngạo nhìn đời bằng nửa con mắt, đi đến đâu cũng tìm người sinh sự, ra ngoài thì trêu hoa ghẹo nguyệt, đáng ghét vô cùng. Đến khi mười lăm tuổi thức tỉnh thiên phú có chút mạnh mẽ càng giúp y thêm phần cao ngạo, coi trời bằng vung.
“Nếu ngươi từ nhỉ không nuông chiều thì đã không dạy ra hài tử cao ngạo như này. Lúc đó ta mười phần lưu thủ, chỉ tiếc đối phương ngạo tính bất thuần, liều mình đến chết, kết quả hiện tại tiền hắn chuốc lấy, không thể trách ai.” Dương Dạ Yên lạnh lẽo nói.
Trên thực tế, lời này không sai, hiện tại ai cũng chú ý thấy Thiên Nhẫn vẫn chưa ra khỏi bao, đủ biết bên trong nội tình. Đây chính là kết cuộc kẻ khinh người đáng phải chịu, từ nay hắn sẽ ngược lại bị người khinh thường là tên phế nhân. Một chiêu phế đi một tên xem trời bằng vung, cũng là một chiêu hung hăng tát thẳng mặt lão khiếu hoá nuông chiều hài tử đến gây hoạ, nhất tiễn hạ song điêu.
Dương Khôn khoé mắt tơ máu đã dày đặt, bàn tay hoá trảo, muốn lao đến thay hài tử báo thù.
“Chấp mê bất ngộ.” Dương Giang trong đại sảnh nhìn thấy cảnh tượng, chân phải khẽ điểm mặt đất, cả cơ thể liền như trường tiễn bắn ra, chộp lấy ma trảo của Dương Khôn.
“Ngươi muốn làm gì!?” Dương Khôn mắt đầy sát cơ nhìn Dương Giang, hắn giờ khắc này tuyệt không kiêng kỵ bất cứ ai.
“Ta mới phải hỏi ngươi đang muốn làm gì. Dùng thân phận đại trưởng lão Dương gia lại đi ra tay với tiểu bối. Không thấy mất mặt sao? Chuyện trong nhà ngươi ta không quản nhưng động đến thanh danh cùng mặt mũi Dương gia thì người làm gia chủ này ắt phải xen vào.” Dương Giang một tràng lý luận. Hắn đem mấy chữ mặt mũi nhấn mạnh đến mức như nghiến răng làm Dương Khôn bừng tĩnh đại ngộ.
Mặt mũi, hai chữ này thoạt nghe ở bên ngoài thì có thể nặng có thể nhẹ nhưng khi đặt tại Dương gia sẽ là sự tình chấn thiên động địa. Năm đó, Dương Trạch là hài tử được lão gia chủ thương yêu nhất nhưng cũng chính vì hai chữ mặt mũi này mà lão không màn tất cả phế đi tu vi, mười mấy năm lấy khổ sai hành hạ nàng.
Người khác có thể không nghĩ đến mặt mũi nhưng lão khiếu hoá kia thật sự có thể vì nó mà đại sát thân nhân, vì nó mà chết. Dương Khôn có thể quét ngang toàn bộ Nam Châu huyện càng quấy bậc nào cũng chẳng sao nhưng nếu động đến Dương gia mặt mũi thì không nghi ngờ sẽ chọc đến lão khiếu hoá kia xuất quan, tình thế kia thật không muốn tiếp tục nghĩ.
“Hừ.” Dương Khôn nội tâm đã ổn, nhưng hoả khí vẫn bốc rất cao, trong đầu chợt nghĩ đến gì đó, mắt liếc nhanh phía Dương Xuyên.
Người nọ chấn kinh trên khuôn mặt không tài nào giấu diếm, bước chân lui về sau. Làm huynh đệ song sinh, chỉ một ánh mắt đủ để hiểu nhau. Dương Xuyên không thể tin tưởng ca ca đối với mình tàn nhẫn đến vậy. Cái nhìn kia ý tứ rõ ràng, muốn bảo hắn tự mình phế đi Dương gia danh phận, lên sàn giết chết Dương Dạ Yên. Chỉ cần không liên quan đến mặt mũi Dương Gia thì dù là tiền bối hậu bối đánh nhau loạn đến gà bay chó chạy thì lão gia chủ cũng sẽ không để tâm.
Nội tâm Dương Xuyên mười phần không muốn, nếu từ bỏ vị trí nhị trưởng lão, từ bỏ Dương gia dánh phận thì ngày tháng sau này biết phải làm sao.
Tuy nhiên, hắn đã hết cách, bị ca ca ghim chặt ánh mắt lên thân, hắn biết mình lần này khó thoát, đành bước lên mấy bước, dõng dạt hô to.
“Ta Dương Xuyên, Dương gia nhị trưởng lão, cũng là Chấp Sự đường đường chủ, hôm nay có người xâm phạm Dương gia tôn nghiêm, theo trách nhiệm phải ra tay trừng trị nhưng đối phương chỉ là thiếu niên ngông cuồng, nếu ta ra tay ắt sẽ dẫn đến Dương gia bêu đánh. Ta.... Ta tình nguyện gạt bỏ thân phần người Dương gia, trực tiếp dùng Dương Xuyên thân phận ngoại nhân Dương Gia khiêu chiến ngươi.” Nói đoạn tay chỉ thẳng Dương Dạ Yên, trong lời nói lão lúc này ai cũng nghe ra mười phần đau đớn, không khác trầy vi tróc vẩy là bao.
“Ha ha. Không ngờ Dương Xuyên hèn nhát nhà ngươi lại dám đánh ra đại thủ bút như vậy. Khăm phục. Khăm phục. Ta hôm nay thật muốn lãnh giáo Dương gia kiếm pháp chân chính.” Dương Dạ Yên giọng nói tràn đầy mỉa mai.
Dương Xuyên nghe đến nội tâm cuộn trào lửa giận, chân đạp đất phóng lên, thoáng cái đã đối mặt Dương Dạ Yên. Lão nhíu mày âm trầm, sau, thuận tay chộp vào hư không, một đạo trường kiếm thoáng hiện.
Hoàng lục hai màu phủ bên trên, chạm khắc mấy chữ Vạn Hủy lên, thân dài sáu tấc tám phân hơn, thuộc vào Hoàng cấp không nghi ngờ, bên trên dị hoá mộc thuộc tính, vạn dặm thảo mộc nắm trong tay, nhất kiếm vừa ra không gian chấn, so sánh Huyền cấp kém suýt sao, năm đó từng dùng chém cự mãng, thành danh Bá Kiếm tại Nam Châu.
Mọi người trong sân không khỏi kinh hồn. Tương truyền năm đó Dương gia kéo đến quan hệ với một vị luyện khí sư, cuối cùng tổn hao phân nửa tài lực mới mua về được năm kiện Phàm cấp cùng hai kiện Hoàng cấp binh khí. Một thanh Hoàng cấp tên gọi Huyền Tâm kiếm do gia chủ Dương Giang nắm giữ trong tay, thanh còn lại chỉ được “ặm ờ” nhắc đến.
Vốn không nói rõ vào tay ai. Có người suy đoán sẽ được giao cho đại trưởng lão, hoặc mấy vị cao tầng khác, nào ngờ lại được gia chủ phân phó cho Dương Xuyên.
Giúp hắn mười mấy năm trước chỉ xuất ra một lần trong chuyến săn giết hung thú, một kiếm chém đôi Song Đầu Xà nhị giai hồn thú hậu kỳ, thông tin truyền ra liền được phong danh Bá Kiếm tại Nam Châu.
Không trách được chuyện Dương Xuyên hữu kiếm, hắn trong Dương gia tuy thực lực không thuộc giai cấp đỉnh phong nhưng lại đảm nhận tướng soái vị trí, mọi chuyện đối chiến bên ngoài cùng chấp sự đều do hắn quản, bảo kiếm này là tượng trưng cho địa vị tướng soái, ngoài hắn vốn không ai xứng.
“Mấy chục năm rồi, lão phu vẫn không có được xuất ra kiếm này, hiện tại cùng thiếu niên thiên tài như ngươi tranh cao thấp một phen, chắc ngươi cùng nó đều cảm thấy xứng đáng.” Dương Xuyên nhẹ vuốt bảo kiếm, hắn không con không cái, cả đời xem kiếm này như con trai mà ôn dưỡng, hôm nay nhận thấy cường địch không thường mới thương tâm tổn phế lấy ra ứng chiến.
Dương Dạ Yên lúc này khuôn mặt hồng quang đại thịnh, trường chiếm đâm lên mặt đất nhưng vẫn thủy chung không xuất võ, tư thế này ngông nghênh mà bá đạo tuyệt luân.
“Dương lão đầu, năm đó ngươi đánh ta một trận thừa sống thiếu chết chỉ vì ta lén ăn trộm mấy cái bánh thừa, hôm nay, liền để ngươi nếm lại cảm giâc trận đòn kia.” Dương Dạ Yên giọng nói mười phần bá khí. Hắn đã tính toán trước, hôm nay người chết chính là Dương Xuyên.
“Khẩu khí được lắm. Tiếp chiêu.” Dương Xuyên nhanh chóng phóng người, Vạn Hủy loé lên lục quang, như trường xà xuất động đâm thẳng cổ Dương Dạ Yên. Người nọ thân thể cong ngược phía sau, tránh đi nhất kích.
Dương Xuyên từ lâu đã thuần thục kiếm đạo, biến chiêu nhanh như điện, thân thể trên không lộn mấy vòng liền theo hướng ngược lại đâm tới. Bao kiếm Thiên Nhẫn từ dưới quét lên, đánh bật một chiêu kia. Dương Xuyên trong thoáng hai kiếm giáo nhau cảm thấy cổ tay tê rần, lui hơn ba bước mới ổn định thân hình, Dương Dạ Yên không khác là bao, cũng lui hơn ba bước, lần giao thủ này xem như ngang tay.
“Dương Dạ Yên, lực lượng thân thể ngươi khi nào lại đạt đến cảnh giới này chứ!?” Dương Xuyên thân thể vừa ổn liền hô lớn.
“Quả nhiên thần kỳ, lực lượng thân thể Tam Tinh cảnh, xưa nay Nam Châu thành chưa từng xuất hiện.”. Trần Hoang Lâm lên tiếng, lão am hiểu nhất chính là loại lực lượng thân thể này. Bản thân cũng đã đến luyện thể Nhất Tinh trung kỳ.
Trên thực tế, tu vi cũng chia làm hai loại, tu vi nội thể cùng tu vi ngoại thể. Nội thể chính là những cảnh giới kia, chỉ cần bản mệnh vũ khí tăng cấp liền có thể tiến cảnh. Nhưng ngoại thể tu vi lại không giống, nó phải qua không ngừng rèn luyện thân thể qua từng ngày, khiến kỳ kinh bát mạch mở ra toàn bộ, huyết nhục xương cốt đều luyện đến cứng hơn sắt thép tinh. Loại này tu luyện chẳng những khó khăn muôn trùng, đau đớn thể xác mà còn rất chậm thăng tiến nên Cổ Nguyệt Giới nhân vẫn chủ tu nội thể tu vi. Loại người tu ngoại thể hiếm như vàng trong đá, ngàn người có một.
Tuy nói thế, nhưng kẻ đạt được ngoại thể chí cao về sau sẽ giống như hung thú xưng đồng cấp vô địch, có thể nhẹ nhỏm dùng lực lượng thân thể quét ngang, cương mãnh khó bì.
Truyền ngôn, Đại Lực Thành, Đại Lực Chiến Thần cũng là chủ tu ngoại thể đến mức không gì bì kịp, toàn thân da thịt đều sinh kịch biến, cùng vảy chân long so sánh đều không phân cao thấp về độ cứng rắn. Có người nói lôi kiếp với hắn đều là muỗi. Lại có người còn nói hắn từng trong một lần độ kiếp ngồi yên cho lôi kiếp mặc sức đánh, chịu đựng cửu lôi oanh đỉnh vẫn không xây xước da tóc.
Dương Dạ Yên lúc này khẳng định cũng chủ tu ngoại thể, mà còn đạt đến ngoại thể Tam Tinh, chẳng trách có thể dùng lực lượng thân thể quét ngang năm tên Nhị Tinh cảnh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.