Minh Huyễn cùng Mặc Nhiễm, hai lão bằng hữu gặp nhau nói không hết chuyện, mà Ngưng Sương sau khi ngủ mười mấy canh giờ, cùng với thân thể chính mình tự chữa trị, cảm giác đau đớn đã biến mất không ít, ít nhất hiện tại ở trong phạm vi nàng có thể chịu đựng được.
"Nha đầu đã tỉnh rồi hả ?" Minh Huyễn thấy Ngưng Sương vừa mở mắt ra, liền đã hung tợn trừng mắt nhìn Mặc Nhiễm, không khỏi có chút buồn cười, biểu hiện tính tình trẻ con như thế, thật đúng là một tiểu hài tử.
"Nha đầu, người này mặc dù có đáng ghét một chút, nhưng hắn đúng là vì muốn tốt cho ngươi, ngươi không cảm thấy thân thể của mình có thay đổi gì sao?"
Ngưng Sương vừa nghe, liền cẩn thận dò xét thân thể của mình một phen, khoan hãy nói, dường như xương cốt nhiều hơn mấy phần dẻo dai, thân thể hình như cũng cường hãn lên rất nhiều, rõ ràng nhất đúng là không có sợ đau như vậy nữa, bất quá cũng không bài trừ là ngày hôm qua đau đến chết lặng. Nhưng Minh Huyễn nói đúng chính mình cũng có chỗ tốt, nên không có sai.
"Đa tạ tiền bối." Ngưng Sương vẫn luôn là người ân oán phân minh, mặc dù chỗ tốt hiện tại không rõ ràng, nhưng nàng cảm giác lần luyện thể này đối với nàng về sau sẽ có trợ giúp cực lớn.
"Không cần, ta muốn đi ngủ, các ngươi đi đi!" Mặc Nhiễm cảm giác chính mình sắp không chịu được nữa rồi, hôm qua hao phí rất nhiều huyền lực, lại muốn ngăn cản sương mù đầm lầy ăn mòn, nên hiện tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngao-the-huyen-linh-su/46541/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.