Chương trước
Chương sau
Edit:..Lam Thiên..

Cảnh tượng tới đây liền dừng, bên tai Ngưng Sương vang lên một âm thanh trầm thấp, "Ngươi có thể nhìn thấy cái gì?"

Trước mặt một thần chi cường đại như vậy, Ngưng Sương thành thành thật thật đem những gì chính mình nhìn thấy nói lại một lần. Nam tử trầm mặc một hồi lâu, trong đại sảnh một mảnh yên tĩnh, Ngưng Sương thậm chí còn có thể nghe được tiếng hít thở mềm nhẹ của chính mình.

"Không tệ, một huyền quân nho nhỏ lại có thể theo dõi Thiên Đạo pháp tắc, ngươi so với Linh Nhi năm đó, tư chất còn hơn một bậc." Giọng nam mềm nhẹ, dường như còn nhiễm một chút ý cười, dừng lại một chút, hắn lại nói"Ngươi có biết, nam tử bạch y mà ngươi thấy chính là ta, còn nữ tử kia là Bạch Linh, cũng chính là tiền kiếp của ngươi."

"Cái gì? Tiền kiếp của ta?" Ngưng Sương kinh ngạc trừng lớn mắt, lòng thầm nói, kiếp trước của ta không phải là một đặc công của quốc gia Trung Hoa sao? Làm sao có thể là nữ thần xinh đẹp xuất trần thoát tục này?

Đối mặt với Ngưng Sương không tin tưởng, bạch y nam tử khẽ nhếch ổng tay áo, lại một cảnh tượng khác hiện ra trước mặt Ngưng Sương. Trong cảnh tượng là một chiến trường vô cùng thê thảm, tất cả mọi người đều đã chế, cụt tay mất chân, máu chảy thành sông. Trong cảnh tượng chỉ có hai người, bạch y nữ thần cùng một hắc y nam tử, nam tử có dung mạo âm nhu tuấn mỹ, ngũ quan tinh xảo mị hoặc, mắt phượng thật dài, tóc đen phiêu dật, khóe môi nở  nụ cười tà tứ, không khỏi tản ra khí tức mị hoặc âm nhu.

Lúc này, trong mắt nữ thần đã không còn trong sáng vân đạm phong kinh như đã từng có, cũng không còn sự thương xót khổ độ chúng sinh, có chăng chỉ là một đôi mắt đỏ ngầu, giống như có huyết lệ nổi lên ở đáy mắt.

Giọng nói của nữ thần khàn khàn trầm thấp: "Ám Dạ, ngươi không tiếc hủy thiên diệt địa, rốt cuộc ngươi muốn cái gì?"

Hắc y nam tử khẽ nhíu lông mày, liếc nhìn nữ thần cười nói: "Bạch Linh, ta muốn nàng gả cho ta, dĩ nhiên cũng muốn nàng đem thần thạch sư phụ nàng để lại cho nàng làm thành của hồi môn mang về đây."

Nữ thần lạnh lùng trừng mắt liếc hắn một cái, khóe môi đột nhiên vẽ ra một màn tươi cười điên cuồng. Chỉ thấy hai tay nàng kết ấn, chín viên đá có màu sắc khác nhau đột nhiên xuất hiện ở trên đỉnh đầu nàng, theo nàng không ngừng kết ấn, chín viên đá đều tự bay tới phương hướng khác nhau. Sau đó, nàng dùng máu của chính mình vẽ ra một đồ án cấm chế khổng lồ trên không trung, theo đó, đất rung núi chuyển, khắp nơi bắt đầu nứt rạn, dãy núi bắt đầu lay động, ở trong biến dị như vậy, sắc mặt hắc y nam tử chợt biến, giọng căm hận nói: "Bạch Linh, cho dù hủy diệt, nàng cũng không lựa chọn ta sao?"

Tròng mắt nữ thần ứ máu gắt gao nhìn vào hắn, biết cấm chế đồ đã vẽ thành, sắc mặt tái nhợt của nàng đột nhiên nâng lên một nụ cười xinh đẹp. Nàng nhìn hắc y nam tử, mỉm cười nói: "Ám Dạ, cho dù phải hủy diệt ta cũng sẽ không lựa chọn ngươi. Coi như ngươi chiếm được địa vị Thần Vực chí tôn, ngươi cũng chỉ có thể làm một người cô độc lẻ loi."

Hắc y nam tử bị ánh mắt quyết tuyệt của nữ thần trừng liền theo bản năng sững sờ trong chốc lát, cùng lúc nữ thần lại đem tất cả huyền lực toàn thân còn sót lại ngưng tụ ở đan điền, tiện tay bày ra một đạo cấm chế phong tỏa không gian ở trên không trung, sau đó một tiếng vang thật lớn vang lên, một làn khói phá giải không gian bị phong tỏa xông thẳng lên trời.

Thấy một màn như vậy, trái tim của Ngưng Sương không khỏi co rút đau đớn một trận, bạch y nam tử giống như là biết được ý nghĩ của nàng, lạnh nhạt nói: "Ngươi chính là Bạch Linh  chuyển thế, máu của ngươi nhất định là màu tím nhạt, nếu không ngươi không thể trở thành chủ nhân của vòng tay Thất Thải Linh Phượng."

Lời nói của bạch y nam tử giống như một đạo sấm sét, khiến lòng của Ngưng Sương run sợ, thì ra là như vậy, khó trách mẫu thân không thể khế ước với vòng tay Linh Phượng còn mình lại có thể.

"Chuyện năm đó, rốt cuộc bổn tôn cũng không có tận mắt chứng kiến, sau khi biết Bạch Linh ngã xuống, bổn tôn trước tiên phân thân hạ giới, lợi dụng thời gian hồi tưởng cũng chỉ có thể nhìn thấy một màn ngươi vừa thấy. Cho nên, con đường tương lai đi như thế nào, còn phải dựa vào một mình ngươi. Bổn tôn triệu hồi ngươi tiến vào lĩnh vực của bổn tôn, chỉ là muốn đem một ít lực lượng còn sót lại của Bạch Linh thu thập được năm đó giao lại cho ngươi." Bạch y nam tử nói xong liền khẽ phất tay áo, một đạo bạch quang liền chui vào trong cơ thể Ngưng Sương.

Sau đó, bóng dáng của hắn liền biến mất ở trong đại sảnh, chỉ còn lại một tia dư âm lượn lờ."Tự giải quyết cho tốt, chớ đi vào vết xe đổ của Linh Nhi..."

Tuy nói là một ít lực lượng còn sót lại của Bạch Linh nhưng Ngưng Sương lại ước chừng phải tốn khoảng nửa năm thời gian mới có thể hấp thu hoàn toàn, rốt cuộc cũng để cho nàng có được thực lực không phân cao thấp với Tần Phỉ Phỉ. Bạch y nam tử giống như biết trước Ngưng Sương cần nửa năm thời gian, nửa năm sau, lĩnh vực của hắn đột nhiên biến mất, Ngưng Sương trực tiếp xuất hiện ở quảng trường Hồng Mông Thiên Tôn bên cạnh pho tượng.

Nàng vừa xuất hiện, Xích Viêm liền cảm ứng được. Thấy nàng không chỉ có không bị thương mà tu vi còn tiến nhanh, gương mặt âm trầm nửa năm của Xích Viêm rốt cuộc cũng tràn ra một chút ý cười.

Ngưng Sương nhìn sự lo lắng và vui mừng không kịp che giấu trong mắt Xích Viêm,tâm nàng khẽ rung động một chút. Xích Viêm, cường đại khí phách, lại cũng sẽ toát ra vẻ mặt luống cuống như vậy.

"Ta đã trở về." Ngưng Sương hướng về phía bọn họ nâng lên một nụ cười thật to. Thấy Ngọc Vô Trần đều ở tại nơi này khổ sở đợi nàng nửa năm, lòng của Ngưng Sương thoáng chốc tràn đầy cảm động. Kiếp này, có bằng hữu sinh tử tương giao làm bạn, bất luận như thế nào, nàng cũng không thể lần nữa dẫm vào vết xe đổ của kiếp trước.

Sau khi rời khỏi quảng trường Hồng Mông Thiên Tôn, đám người Ngưng Sương nghe được một tin tức rất có sức dụ dỗ,  phía năm bí cảnh Mộc Linh Sơn xuất hiện thượng cổ huyết mạch Thần Thú. Tin tức này đối với Ngưng Sương có đông đảo thượng cổ thần thú làm bạn mà nói thì không có sức dụ hoặc gì, nhưng đối với Ngọc Vô Trần lại bất đồng. Thấy ánh mắt Ngọc Vô Trần nhao nhao muốn thử, Ngưng Sương lúc này quyết định, tiến về phía Mộc Linh Sơn.

Vốn là đám người Ngưng Sương căn bản không biết đường tiến về phía Mộc Linh Sơn, nhưng dọc theo đường đi, nhìn thấy rất nhiều người hướng tới cùng một phương hướng bước đi, bọn họ đi theo đám người, rất nhanh thuận lợi tìm được Mộc Linh Sơn.

Thấy khắp núi người người nhốn nháo, trong lòng Ngưng Sương dâng lên cảm giác lo lắng nhàn nhạt, tin tức này rốt cuộc được truyền đi như thế nào mới có thể truyền đi khắp nơi nhanh chóng như vậy. Theo lý thuyết, người đầu tiên phát hiện Mộc Linh Sơn có thượng cổ thần thù ra đời không có khả năng sẽ này đem tin tức truyền ra ngoài đi!

Nhìn gương mặt hưng phấn của Ngọc Vô Trần, Ngưng Sương cũng không tiện đem loại cảm giác hư vô mờ mịt này nói ra, chỉ là trong lòng tăng thêm vài phần cảnh giác. Theo đám người, bọn họ đi tới một phiến sơn cốc bên trong Mộc Linh Sơn, vừa bước vào sơn cốc, cảm giác bất an trong lòng Ngưng Sương đột nhiên dâng lên mãnh liệt.

Nàng đưa tay kéo Ngọc Vô Trần đang ở phía trước lại nói ra nghi vấn trong lòng, trải qua nàng nhắc nhở, tất cả mọi người liền cảm thấy chuyện này khắp nơi lộ ra quỷ dị. Nhìn  đám người như triều thủy hướng vào trong sơn cốc, đám người Ngưng Sương quyết định thối lui khỏi sơn cốc nhưng bọn họ vừa mới đi tới ven rìa sơn cốc, liền phát hiện có một đạo lá chắn vô hình chặn lại hung hăng đem bọn họ bắn trở về.

Lòng của Ngưng Sương khẽ trầm xuống, trong đầu bắt đầu tìm kiếm thuật phá giải của trận pháp cấm chế này, nhưng bất luận là âm dương vô cực giải trừ cấm thuật hay là tinh thần cấm chế thuật, cũng đều không có bất kỳ ghi chép gì về loại trận pháp cấm chế này

Xích Viêm yên lặng tiến lên nắm lấy tay của nàng, mắt vàng chói mắt truyền ra một loại lực lượng yên ổn lòng người: "Đừng lo lắng, chuyện này không nhất định sẽ xấu như ngươi đang nghĩ."

Lời an ủi của Xích Viêm chưa dứt đã thấy sắc trời đột nhiên tối lại, lôi minh điện thiểm, cuồng phong gào thét theo nhau mà đến, vốn là trời quang vạn dặm không có bóng mây, trong giây lát đó liền biến thành một mảnh đỏ ngầu, phảng phất giống như bầu trời bị máu nhuộm đỏ. Ngay sau đó trong sơn cốc truyền đến tiếng hét thê lương thảm thiết vàng lên bên tai liên tiếp không ngừng.

Chẳng biết từ khi nào trên không trung xuất hiện rất nhiều xích điệp ( bươm bướm màu đỏ) yêu hồng, những con xích điệp này chỉ cần đụng vào người nào, liền có thể khiến người đó hôn mê. Sau đó xích điệp liền hút dẫn, người bị hôn mê trong nháy mắt hóa thành từng khúc bạch cốt ( xương trắng).

Cảnh tượng quỷ dị như vậy khiến cho mọi người đều không rét mà run, đám người trong sơn cốc nhanh chóng bắt đầu chạy tứ tán, ngay sau đó lại phát hiện cả sơn cốc đã sớm bị bao phủ ở  bên trong một tấm lá chắn vô hình.

Càng lúc càng nhiều người bị xích điệp chạm vào sau đó biến thành bạch cốt, khí tức sợ hãi hoảng loạn nhanh chóng lan tràn ra, đám người Ngưng Sương thả ra lá chắn phòng hộ cửu sắc thần quang, bắt đầu tìm kiếm nhược điểm của trận pháp này.

Đúng lúc này, Ngọc Vô Trần phát ra một tiếng thét kinh hãi, "Ngưng Sương, ngươi xem những huyết dịch này đều chảy tới chỗ đó đi."

Theo ngón tay của Ngọc Vô Trần, bọn họ kinh ngạc phát hiện tất cả máu của người hóa thành bạch cốt đều cùng chảy tới một phương hướng, giống như nơi đó có  cự chủy ( miệng to),đang điên cuồng hút lấy những huyết dịch này.

Người trong sơn cốc càng tới càng ít, cảm giác bất an trong lòng Ngưng Sương càng bộc phát mãnh liệt, nàng có một trực giác mãnh liệt, chuyện lần này có lẽ là hướng tới nàng.

Lúc này, trong sơn cốc, còn dư lại không tới một trăm người, hiển nhiên những người này đều có lá bài tẩy tương đối sâu. Đối mặt với tình hình quỷ dị như vậy, những người còn lại tự động thối lui đến cùng một nơi, cùng nhau đứng chung một phòng tuyến.

Đối mặt với xích điệp bay đầy trời, Ngưng Sương thả ra Tử Liên thần hỏa, tuy rằng gặp phải thần hỏa xích điệp khó thoát khỏi cái chết, nhưng dưới lòng đất lại có rất nhiều xích điệp khác chui ra tựa như tre già măng mọc.

"Bắt giặc phải bắt vua trước, xem ra chúng ta phải xuống tay từ quái vật hút máu này."  Ngưng Sương cau mày nói ra ý kiến của mình.

"Có đạo lý." Xích Viêm gật đầu, vừa định đi qua nhìn một chút, liền cảm thấy dưới lòng đất truyền đến một trận lay động, mặt đất giống như bị nứt ra.

Trong ánh mắt hoảng sợ của mọi người, một con quái thú hình dáng khổng lồ chậm rãi từ dưới đất chui lên, trong con ngươi yêu đỏ tràn đầy khát máu. Nó có răng nanh sắc bén và sừng nhọn, toàn thân màu đỏ, trên lưng còn có một đôi cánh yêu hồng. Toàn thân được bao phủ bởi ánh sáng màu đỏ yêu dị, cả người tản ra khí tức Huyết Hải Tu La khát máu.

Chỉ thấy nó mở to miệng rộng, phát ra một tiếng triệu hoán khàn khàn, xích điệp bay múa đầy trời giống như nhận được mệnh lệnh rối rít bay vào trong miệng nó.

Trong giây lát đó, tất cả xích điệp đều biến mất, quái thú nhanh chóng vỗ cánh đi vào trung tâm sơn cốc, máu đang hội tụ trên cái điểm kia cũng liền dừng lại.

Nhìn hành động của quái thú, trong đầu Ngưng Sương nhanh chóng thoáng qua một cái tên —— Tu La Huyết Sát Trận. Trong đầu nàng không có bất kỳ ghi chép gì về trận pháp này, chỉ là không giải thích được xuất hiện một cái tên như vậy, sau đó tâm cũng cảm giác thấy một trận run rẩy.

Ngưng Sương đem cái tên này nói ra, vẻ mặt Ngọc Vô Trần mờ mịt, hiển nhiên hắn chưa từng nghe nói qua nhưng sắc mặt Xích Viêm và Thủy Lam lại đột nhiên thay đổi, Thủy Lam càng thêm lên tiếng kinh hô: "Đây không phải là trận pháp nổi danh của Huyết Tu La sao?"

Dù sao trong thời gian ngắn cũng không thể giải được trận pháp, đám người Ngưng Sương cũng chỉ có thể binh đến tướng chắn nước đến đất ngăn, lúc này nàng hướng Thủy Lam dò hỏi: "Ai là Huyết Tu La?"

Trả lời nàng không phải là Thủy Lam mà lại là Xích Viêm, đáy mắt màu vàng của Xích Viêm chứa đựng hồi tưởng đối với chuyện cũ. Hắn nhìn gương mặt của Ngưng Sương, người khiến hắn nhớ thương, liên tục nói: "Huyết Tu La là chủ nhân của Huyết Hải Luyện Ngục ở Thần Vực Ngũ Trọng. Tương truyền Tu La Huyết Sát Trận của nàng vừa ra, phong vân biến đổi, thiên địa kêu khóc, chưa từng có người nào có thể sống sót chạy trốn khỏi trận pháp."

Quái thú ngước đầu nhìn lên bầu trời màu đỏ phát ra một tiếng gào thét, nó vỗ đôi cánh khổng lồ, từng trận bão tố từ hai cánh nó phát ra

Tiếng thét của nó lúc cao lúc thấp hợp thành một nhạc khúc quỷ dị, nghe vào trong tai mọi người giống như nghe thấy mê hoặc từ linh hồn. Những người còn lại đi ra khỏi lá chắn phòng hộ, lấy ra huyền khí, sử xuất huyền lực toàn thân hướng đồng bạn và bằng hữu của mình phát khởi đòn công kích trí mạng.

Ngưng Sương nhận thấy sau khi Ngọc Vô Trần nghe được tiếng hét quỷ dị, ánh mắt bắt đầu dần dần tan rã, tâm đột nhiên trầm xuống, cuối cùng nàng khẽ cắn môi để Thủy Lam mang hắn đưa vào trong Linh Phượng không gian.

Nhìn càng ngày càng nhiều người bỏ mạng ở trong tiếng hét của quái thú, Ngưng Sương vốn định lấy ra Phượng Minh Cầm tấu một khúc bình tâm, lại bị một biến cố đột nhiên xuất hiện cắt đứt, quái thú kia không biết đã hạ chỉ thị trong tiếng hét, chỉ thấy tất cả những người còn lại đều xông về phía Ngưng Sương và Xích Viêm.

Ánh mắt tan rã của bọn họ tỏ rõ lúc này bọn họ đã mất tâm trí, chỉ biết phải đem tất cả bản lĩnh xuất chũng của mình lấy ra đối phó với hai người trước mặt này. Lá chắn cửu sắc thần quang mặc dù bền chắc kiên cố nhưng cũng không thể ngăn được tiến công của những người này, nhất là tỉnh thoảng quái thú còn bắn ra một đạo huyền lực mãnh mẽ.

Nếu đã tránh lui không được, Ngưng Sương và Xích Viêm chỉ đành phải mạnh mẽ phản kháng, gọi ra Thanh Long và Chu Tước, bốn người Ngưng Sương đối chiến với khoảng bốn mươi người còn lại. Mặc dù nói không biết hiện tại Xích Viêm đã khôi phục được mấy thành tu vi, nhưng hắn và Thanh Long ước chừng có thể kiềm chế được khoảng ba mươi người, mười người còn dư lại là giao cho Chu Tước và Ngưng Sương.

Những người này đã mất đi tâm trí, bọn họ không sợ chết cũng không sợ thương, đối phó đặc biệt khó giải quyết. Nếu không thể một lần chặt đứt mạng sống của bọn họ thì dù là chỉ còn một hơi, bọn họ cũng sẽ không chết không ngừng đuổi giết ngươi. Nghĩ đến một đám người cụt tay mất chân, khắp người  đầy máu  đuổi theo chém giết,  tình cảnh quỷ dị, Ngưng Sương liền không nhịn được một trận buồn nôn.

Dưới bầu trời màu đỏ, huyền quang nhiều màu hoa mỹ. Chu Tước không hổ là thần thú mang huyết mạch thượng cổ, một thân áo bào đỏ hồng bay lên, một người đối địch với toàn bộ bảy người vẫn còn có thể miễn cưỡng chịu đựng được.

Ngưng Sương đối chiến với ba người còn lại, những người có thể sống đến hiện tại đều có tu vi ít nhất là đến trung kỳ huyền hoàng, Ngưng Sương lấy một địch ba nguyên bản còn đặc biệt khó khăn, cũng may Phượng Ngâm vì nàng tăng lên không ít lực chiến.

Thanh Qùy đứng ở phía trên sơn cốc Mộc Linh Sơn nhìn xuống, nhìn thấy một màn trước mắt này, nàng ta khẽ nhăn đôi mày thanh tú lại, tròng mắt màu đen xẹt qua một đạo ám quang âm trầm, Hừ! Tiểu nha đầu, không ngờ lá bài tẩy còn rất thâm hậu.

Thanh Quỳ một thân y bào màu tím giống như một đạo ánh sáng màu tím hoa mỹ xẹt qua bầu trời màu đỏ, vững vàng rơi xuống sau lưng Ngưng Sương. Nàng xuất ra chí tôn huyền khí Huyễn Thải Hỗn Thiên Lăng, trường lăng lóe ra thải quang chói mắt,ở dưới mười thành huyền lực gia trì của Thanh Quỳ hóa thành một thanh lợi kiếm mang theo khí thế mạnh mẽ đâm tới Ngưng Sương. 

Ngưng Sương mặc dù có Phượng Ngâm Kiếm, nhưng ba người không sợ chết không sợ đau kia lại thật chặt dây dưa lấy nàng khiến nàng không thể phân thân, mắt thấy Hỗn Thiên Lăng của Thanh Qùy sẽ  đâm vào trái tim nàng, thời điểm ngàn quân nguy kịch, mi tâm của nàng đột nhiên bắn ra một đạo ánh sáng màu đen, ánh sáng màu đen dần dần hóa thành một con Mặc Xà Đằng Vân bay múa, Mặc Xà lắc lắc đuôi rắn khổng lồ đem trường lăng ném sang bên cạnh Ngưng Sương.

Sau đó, Mặc Xà lại giúp Ngưng Sương tiêu diệt ba người đang quấn lấy nàng kia, cuối cùng hóa thành một làn khói đen biến mất vô tung.

"Mặc Nhiễm, Mặc Nhiễm, ngươi lại cứu ta một lần!" Ngưng Sương kinh ngạc nhìn làn khói đen đã sớm biến mất, lẩm bẩm nói.

"Sương, cẩn thận!" Xích Viêm thét lên kinh hãi một tiếng, rốt cuộc đem nàng từ trong rung động Mặc Nhiễm đột nhiên xuất hiện mang đến cho nàng kéo về thực tế. Vừa quay đầu lại, nàng liền nhìn thấy tròng mắt âm trầm và sát ý dưới đáy mắt không chút nào che dấu của Thanh Quỳ cùng với công kích đang gần ngay trước mắt.

Thực lực của Thanh Qùy cao hơn Ngưng Sương một chút, nhưng Huyễn Thải Hỗn Thiên Lăng của nàng lại bị Phượng Ngâm liên tục ép lùi về phía sau, cục diện quỷ dị như vậy khiến Thanh Quỳ đột nhiên thất thần, Ngưng Sương lại nhân cơ hội đem Tử Liên thần hỏa dẫn tới trên người Thanh Quỳ.

Thấy Thanh Quỳ đột nhiên xuất hiện, Ngưng Sương đối với trận âm mưu này có nhận thức mới, đó chính là Thanh Quỳ vì đối phó nàng mà bày ra. Vô luận Thanh Qùy hành động như thế nào, hỏa diễm tử hồng này đều như cái bóng đi theo, hơn nữa còn giống như có thể đốt cháy linh hồn.

"Thanh Quỳ Thánh Nữ, ta và ngươi không thù không oán, ngươi vì sao không tiếc tạo hạ sát nghiệt như vậy đối phó với ta?" Ngưng Sương nghi ngờ hỏi, nàng và Thanh Quỳ luôn là nước sông không phạm nước giếng, không có khả năng nàng ta chỉ vì cái tên Lãnh Phong kia đi?

Thanh Quỳ vừa chật vật dập lửa, vừa phẫn hận nói: "Không thù không oán? Ngươi đoạt đi Tử Diễm ta thích tròn hai mươi năm, còn nói không thù không oán?"

"Cái gì? Tử Diễm? Hắn không phải thích ngươi sao? Ở Thương Mang Đại Lục hắn còn vì ngươi xây cả Phượng Tê Lâu kia mà!" Ngưng Sương không thể tin  kinh hô.

Nói đến Phượng Tê Lâu, sắc mặt âm trầm của Thanh Qùy thư hoãn hơn một chút, ngay sau đó lạnh lùng phun ra một câu: "Mặc kệ hắn có thích ngươi hay không, chỉ bằng ngươi có thể gần hắn như thế, ngươi cũng tuyệt đối không có đường sống."

Nghe vậy, Ngưng Sương nhớ lại những lời đồn đãi kia ở Thần Vực, đều nói  danh tiếng Tử Diễm lòng dạ độc ác cùng Thanh Quỳ Thánh Nữ không thoát khỏi quan hệ, thậm chí còn có lời đồn nói sở dĩ Tử Diễm bị giáng chức tới Thương Mang Đại Lục hoàn toàn là do một tay Thanh Quỳ Thánh Nữ tạo thành. Hôm nay xem ra, lời đồn đãi chưa chắc đã là không đúng.

Thời điểm Ngưng Sương đang trầm tư, Thanh Quỳ làm ra một quyết định không thể tưởng tượng nổi, không quan tâm đến hỏa diễm đang thiêu cháy trên người, nàng ta dùng toàn lực đánh Ngưng Sương một kích trí mạng.

Đồng thời, nàng ra lệnh cho quái thú thủ trận, ở dưới hai mặt giáp công của quái thú và Thanh Quỳ, cho dù Ngưng Sương không chết cũng sẽ bị thương nặng. Ngưng Sương vừa dùng Phượng Ngâm Kiếm chống lại Thanh Quỳ, vừa thả ra U Minh Điện đối phó với quái thú, nhưng hai bên công kích vẫn là không thể tránh khỏi bị thương. Nàng nhận mệnh hít một hơi thật sâu, làm tốt chuẩn bị bản thân bị trọng thương, kết quả, một bóng dáng màu tím không hề báo trước chắn ở trước người nàng, theo một tiếng kêu đau vang lên, trời đất phảng phất vào giờ khắc này lọt vào yên tĩnh quỷ dị.

"Tử Diễm, ngươi... Ngươi tại sao phải chắn trước người ta?" Ngưng Sương nhìn hai mắt Tử Diễm không ngừng chảy máu, gương mặt đột nhiên trở nên trắng bệch.

Thanh Quỳ cũng ngây ngốc, dù thế nào nàng cũng không thể ngờ, một kích trí mạng này của nàng lại sẽ dành cho người mà nàng yêu nhất. Thanh Quỳ tiến lên vài bước, đem Tử Diễm đoạt lại từ trong lòng Ngưng Sương, lớn tiếng chất vấn: "Diễm, huynh nói... huynh nói vì sao huynh lại không để ý đến thanh danh  đi bảo vệ người này?."

Tử Diễm cảm giác hai mắt truyền đến từng trận đau đớn tê tâm liệt phế, trước mắt của hắn là một mảnh tăm tối, lại không nghĩ rằng tại thời khắc như vậy, nữ nhân mà hắn dung túng hai mươi năm lại hỏi ra vấn đề này.

Ngưng Sương vừa truyền âm cho Lục Hạo Nhiên vừa đem viên dược Lục Hạo Nhiên đưa cho nàng nhét vào trong miệng Tử Diễm, Lục Hạo Nhiên không hổ là Bất Tử Thần Y, dược hoàn vừa cho vào miệng, đôi mắt Tử Diễm vốn đang chảy máu thoáng chốc đã ngừng lại.

Ngưng Sương vốn định đem Tử Diễm đưa vào Linh Phượng không gian để Lục Hạo Nhiên chẩn bệnh, nhưng Thanh Quỳ gắt gao ôm hắn, nàng cũng không có biện pháp.

Sau khi nuốt xuống dược hoàn, mặc dù trước mắt Tử Diễm vẫn là một mảnh đen tối, nhưng cảm giác đau đớn lại biến mất. Khóe môi hắn lại vẽ ra một nụ cười hệt như gió xuân, mấp máy môi  trả lời vấn đề của Thanh Qùy.

"Thanh Quỳ, ta để cho ngươi lấy danh nghĩa yêu ta làm chuyện thương thiên hại lý tròn hai mươi năm, cũng hành hạ tâm của ta toàn bộ hai mươi năm. Mười năm trước, cơ hồ mỗi ngày ta đều có thể nghe được, bởi vì tiểu thư nhà ai ngưỡng mộ ta mà phải chịu khổ diệt môn... Đủ loại như vậy, nhiều không kể xiết. Sau lại, người đời truyền ta thành Ma Thần Tu La chuyển thế, khát máu tàn nhẫn, lạnh lùng vô tình, ta cũng liền để vậy không chút giải thích. Chỉ cần có thể khiến những nữ tử vô tội kia cách xa ta...  thanh danh của ta liền tính là cái gì? Ta cam tâm tình nguyện chịu tiếng xấu thay ngươi, cam tâm tình nguyện bị giáng chức xuống Thương Mang Đại Địa, hết thảy tất cả chỉ là vì ta muốn trả lại một lần bênh vực lẽ phải năm đó của ngươi......‘ Ai dám lại nói hắn là yêu nghiệt, bổn Thánh Nữ sẽ để cho hắn vạn kiếp bất phục. ’..... mặc dù những lời này đối với một Thánh Nữ cao cao tại thượng như ngươi mà nói, chỉ là một cái nhấc tay, nhưng đối với người luôn sống ở trong hắc ám máu tanh giãy giụa cầu sinh như ta mà nói lại là ấm áp đầu tiên trong cuộc đời. Sau lần đó, bất luận ngươi quá phận làm như thế nào, ta cũng đều mỉm cười tiếp nhận, không một câu oán hận. Nhưng hôm nay, ta muốn nói cho ngươi biết, nhiều năm như vậy ta đã trả hết. Từ nay ta và ngươi không ai nợ ai, đường ai nấy đi!"

Tử diễm nói xong, hung hăng tránh ra khỏi lồng ngực Thanh Qùy, ở dưới sự nâng đỡ của Ngưng Sương hướng đám người Xích Viêm vừa mới kết thúc cuộc chiến đi tới.

Thanh Quỳ nhìn bóng lưng Tử Diễm không chút lưu luyến rời đi, đột nhiên phát ra một tiếng cười to điên cuồng: "Ha ha... Tử Diễm, ta cho huynh biết, nếu ta nhìn trúng huynh, huynh sống là người của ta, chết là quỷ của ta. Huynh đừng mơ tưởng tránh được lòng bàn tay của ta, Hừ! huynh hẳn là chưa biết đi? Đây chính là Tu La Huyết Sát Trận, người vào trận này, chưa từng còn sống đi ra."

Nhìn nữ nhân điên cuồng này, nơi nào còn phần cao quý ưu nhã lúc vừa mới gặp kia, trong con ngươi màu đỏ của nàng ta trần đầy điên cuồng tham lam muốn giữ lấy. Ngưng Sương thở dài thật thấp, tình yêu, thật làm cho người ta điên cuồng!

Nhớ tới bản thân vẫn còn ở trong Tu La Huyết Sát Trận quỷ dị này, Ngưng Sương liền cảm thấy một trận đau đầu. Trong hoảng hốt, nàng giống như thấy được bóng dáng của Tinh Thần Đại Đế, hắn vẫn mặc một thân y bào màu trắng phủ đầy ngôi sao như trước, đứng ở trên hồng vân ( mây đỏ) trong không trung đưa lưng về phía Ngưng Sương.

"Đồ nhi, vi sư thay con phá giải trận pháp này, con nhớ kỹ, không thể cùng người của Hắc Ám Thần Điện làm bạn, nếu không,chính là khi sư diệt tổ!" Một đạo âm thanh quen thuộc lọt vào tai, Ngưng Sương càng xác định bóng lưng nàng thấy trong lúc hoảng hốt chính là Tinh Thần Đại Đế. Nàng nhanh chóng đuổi theo hỏi "Sư phụ, năm đó ngài nói Ám Dạ, là chuyện gì xảy ra?"

Nhớ tới nam nhân áo đen nàng đã nhìn thấy trong trận đại chiến của bản thân ở kiếp trước nàng nhìn thấy tại quảng trường Hồng Mông Thiên Tôn chính là Ám Dạ, sư phụ cũng đã từng đề cập tới Ám Dạ, như vậy Ám Dạ cùng nàng quan hệ không cạn!

Nghe thấy câu hỏi của Ngưng Sương, bóng lưng kia hình như hơi ngẩn người một chút, ngay sau đó một đạo huyền lực mạnh mẽ bắn về phía Thanh Qùy đang điên cuồng cười to, thẳng đến khi nàng mềm nhũn ngã xuống đất, âm thanh kia mới vang lên bên tai Ngưng Sương lần nữa, "Ám Dạ là Hắc Ám Thần Đế của Hắc Ám Thần Điện, cũng là cừu nhân duy nhất trong cuộc đời này của vi sư. Hắn tu tập một loại công pháp tà ác, được gọi là ‘ cắn nuốt ’. Năm đó hắn coi trọng một thân tu vi của vi sư, dùng lời ngon tiếng ngọt khiến vi sư vừa mới xuống núi liền trở thành bằng hữu của hắn, sau khi lừa gạt được lòng tin của vi sư, hắn đối với vi sư hạ độc, thừa dịp sau khi vi sư hôn mê hắn cắn nuốt một thân tu vi của vi sư. Sau đó hắn còn nhốt linh hồn của vi sư lại, mỗi ngày đều hành hạ, ý đồ muốn vi sư nói cho hắn biết bí quyết trở thành thiên tôn..."

Trong lời nói của Tinh Thần Đại Đế lộ ra bi thương nhàn nhạt, Ngưng Sương nghe thấy tâm mơ hồ ẩn ẩn đau, vô luận như thế nào nàng cũng không thể ngờ, sư phụ kinh tài tuyệt diễm của mình cư nhiên lại bị Hắc Ám Thần Đế giam cầm linh hồn.

Nàng rất muốn nói cho sư phụ biết, nàng nhất định sẽ cứu linh hồn của hắn ra, nhưng vừa nghĩ tới đối phương là Hắc Ám Thần Điện cùng Hắc Ám Thần Đế, nàng liền cảm thấy giấc mộng này thật xa vời không thể chạm.

Không nghĩ tới đúng lúc này, Tinh Thần Đại Đế đột nhiên nói ra một câu không thể tưởng tượng nổi, "Minh viêm, ngươi không có việc gì đi?"

Ngưng Sương không giải thích được nhìn bóng lưng của sư phụ, lại nghe được Xích Viêm  trả lời: "Tiền bối, ta đã trở về."

"Đồ nhi của ta chính là Bạch Linh?" Trong giọng nói của Tinh Thần Đại Đế đều là vui vẻ không chút nào che giấu.

"Đúng vậy, chỉ là nàng chưa phá được phong ấn, lấy được truyền thừa của Bạch Linh." Xích Viêm trả lời.Diễn Đàn Lê Qúy Đôn, Edit:..Lam Thiên..

"Tốt... Tốt, thương thế của Ám Dạ còn ba, năm năm nữa mới khỏi hẳn, các ngươi tự giải quyết cho tốt!" Tinh Thần Đại Đế vung tay áo lên, hồng vân trong thiên không dần dần tản ra, bóng dáng của Tinh Thần Đại Đế cũng liền biến mất. Ngưng Sương thử đi tới ven rìa sơn cốc, phát hiện tầng lá chắn kia đã biến mất không còn dấu vết.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.