Chương trước
Chương sau
Giọng nói trung khí mười phần từ trong không trung truyền đến, Ngưng Sương chậm rãi vẽ ra một nụ cười quỷ dị, “ lão đầu thần bí, ngươi phải vì ta chịu oan một chút rồi!”

Mộng lão vừa rời đi, mấy chiếc xe huyền thú lần lượt xuất hiện ở cửa Túy Hương lâu, tam trưởng lão thân hình khô gầy thấp bé là người thứ nhất nhảy xuống xe, theo sát phía sau là mấy học viên cùng Đông Phương khuê giao hảo. Nhưng những người xuống sau lại làm cho Ngưng Sương kinh ngạc, không chỉ có đại trưởng lão bình thường luôn thích nghiên cứu học vấn nhất cũng tới, mà ngay cả sư phụ nàng một người không màng chính sự cũng tới.

Ngưng Sương tiến lên mấy bước, nhu thuận thi lễ một cái: “Sư phụ, vì sao người lại tới đây?”

Nhìn thấy nàng, Huyền Lão cảm thấy ngoài ý muốn, hắn và đại trưởng lão vốn đang cùng tam trưởng lão uống rượu, sau đó có người đến báo tin cho tam trưởng lão nói là Đông Phương khuê bị người làm bị thương, cho nên hắn đi đến cứu người, lúc đó bọn họ cũng đang rãnh rỗi nên đi theo tới xem một chút.

“Khuê, Khuê nhi của ta...” Tam Trưởng Lão ở trong đống phế tích tìm được thi thể của Đông Phương khuê đã hoàn toàn biến dạng, nhất thời khóc đến ruột gan đứt thành từng khúc.

Sau đó, thi thể của mấy tên tùy tùng cũng được người tìm thấy, bộ dạng bi thảm này, khiến Đại Trưởng Lão cùng Huyền Lão cũng nhịn không được trầm mặt xuống, thật là quá tàn nhẫn!

“Là ai, là ai đã giết chết Khuê nhi của ta?” hai mắt Tam Trưởng Lão đỏ bừng, khàn giọng giận dữ hét lớn.

Một tên học viên trong đó chợt vọt ra, hung ác chỉ vào Ngưng Sương nói: “Nhất định là nàng, thiếu gia chính là cùng nàng xảy ra xung đột.”

Vừa rồi, lúc Huyền Lão nhìn thấy Ngưng Sương ở nơi này thì hắn đã sinh lòng nghi hoặc, lấy tính tình khiêm tốn của nàng, nàng rất không có khả năng tới chỗ này xem náo nhiệt!

Tam Trưởng Lão thấy Huyền Lão mặt không biến sắc đem Ngưng Sương che ở sau lưng, nên ngay lập tức thu lại huyền lực tụ tại trong lòng bàn tay, âm trầm hỏi “Sở Ngưng Sương, chuyện này người giải thích thế nào?”

Ngưng Sương tiến lên một bước, lạnh nhạt nói: “Cũng không phải là ta làm, vì sao ta phải giải thích?” Dừng lại trong chốc lát, đối diện với ánh mắt giẫn dữ của Tam Trưởng Lão, nói tiếp: “Ta thiên tư thấp kém, đi theo sư phụ hơn nửa năm vẫn chỉ là một tinh huyền sư nho nhỏ, ngươi cho là ta như vậy thì có thể có năng lực làm ra động tĩnh lớn như thế này sao?”

Tam Trưởng Lão quan sát nàng từ trên xuống dưới một lần, rốt cuộc hắn không thể không thừa nhận, động tĩnh này, không phải một phế vật như nàng có thể làm được. Chuyện này nếu đã không phải nàng làm, hơn nữa dù sao nàng cũng là đệ tử của Huyền Lão, giọng nói của Tam Trưởng Lão không khỏi hòa hoãn lại, “Nếu không có quan hệ gì với ngươi, vậy mời ngươi đem chân tướng sự tình nói cho rõ ràng, Khuê nhi của ta không thể nào chết oan được!”

Trong lòng Ngưng Sương âm thầm cười lạnh, trên mặt lại giả vờ làm ra bộ dáng nghĩ mà sợ, chần chờ nói: “ Hôm nay ta đến chợ đen đi dạo, gặp một lão đầu, ta mua vật phẩm của hắn thì hắn nói muốn ta mời hắn tới Túy Hương lâu ăn cơm, sau đó mới chịu bán đồ cho ta. Ta thật sự rất muốn vật kia, nên đã đồng ý. Lúc chúng ta đang ăn cơm, thì lệnh điệt tới, yêu cầu chúng ta cút ra khỏi phòng thiên tự nhất hào, nên ta mới cùng hắn tranh cãi, còn tỷ thí với nhau một lần. Dĩ nhiên, một tinh huyền sư yếu kém như ta tự nhiên không phải là đối thủ của thiên huyền sư như hắn, nếu tài nghệ đã không bằng người, ta đương nhiên đồng ý đem phòng tặng cho hắn. Nhưng ai biết lão đầu kia sống chết không chịu, cùng lệnh điệt ầm ĩ, tranh cãi đến cuối cùng liền vung tay. Bọn họ là cao thủ so chiêu, đao kiếm không có mắt, ta chi e sợ tránh không kịp, nên mới trốn sang một bên, nhìn lão đầu kia đánh sập Túy Hương lâu.” Ngưng Sương nói xong còn hoảng sợ vỗ ngực một cái, hình như sợ Tam Trưởng Lão không tin, lại bổ sung thêm một câu: “Nếu ngài không tin có thể đi hỏi tiểu nhị, hắn tận mắt nhìn thấy chuyện đã xảy ra.”

Tam Trưởng Lão nhìn học viên lúc trước chỉ ra Ngưng Sương kiểm chứng hỏi “Đông Phương Minh, nàng nói có đúng như vậy không?”

Đông Phương Minh suy nghĩ một chút, sau đó thận trọng gật đầu một cái.”Đệ tử thấy đại bộ phận, nàng nói là thật!”

Tiểu nhị rất nhanh bị Đông Phương Minh gọi tới đây, ở trước uy áp của cường giả huyền tôn Tam Trưởng Lão, cả người tiểu nhị run lẩy bẩy, mắt thấy tiểu nhị sắp phải xụi lơ ngã xuống đất, Tam Trưởng Lão mới thu hồi lại uy áp trên người của hắn.

“Đem những gì ngươi thấy hôm nay nói đúng sự thật,nếu như dám nói không đúng, ngươi chờ bị rút gân lột da, chết không có chỗ chôn đi!” giọng nói ngoan lệ mang theo khí tức rét lạnh, khiến cho người nghe chấn động trong lòng, cả người thấy lạnh từ lòng bàn chân vọt lên, nhịn không được rùng mình một cái.

Tiểu nhị run rẩy đem sự tình vừa mới xảy ra nói lại kỹ càng một lần, lời nói vừa rồi của Ngưng Sương hắn nghe vô cùng rõ ràng, trên căn bản liền dựa theo lời nói đó nói lại một lần nữa.

Khi đó, Tam Trưởng Lão mới tính là tin tưởng, Ngưng Sương cùng với chuyện này không có liên quan. Qua lời miêu tả của tiểu nhị và Ngưng Sương, Tam Trưởng Lão đối với dung mạo của Mộng lão cơ bản đã hiểu rõ, hắn muốn để cho Thành chủ truy nã người này khắp thành, không vì Khuê nhi báo thù hắn thề không làm người!

Mà lúc này, Mộng Lão đang ở một chỗ ven rừng rậm liên tiếp đánh hắt hơi vài cái, hắn tự lẩm bẩm: “Ài, chẳng lẽ là có người đang tính toán ta?”

Sở dĩ Ngưng Sương dám để cho Mộng lão nhận cái oan này cũng là do nàng nhìn trúng thực lực sâu không lường được của hắn, trong lúc lơ đãng hắn toát ra khí tức so với Huyền Lão còn muốn cao hơn.

Tam Trưởng Lão ở lại xử lý hậu sự cho Đông Phương Khuê, Đại Trưởng Lão đi theo bên cạnh giúp đỡ, và phụ trách bồi thường cho Túy Hương Lâu. Bởi vì hai bên gây chuyện một người thì chạy trốn, một người thì chết, Đông Phương Khuê thân là đệ tử của học viện, tự nhiên phải do học viện phụ trách giải quyết hậu quả.

Nàng vừa mới trở lại tiểu viện, Huyền lão một đường trầm mặc rốt cuộc cũng không nén được tức giận, thở dài nói: “Tiểu Sương, con và hắn không thù không oán, vì sao phải ra tay độc ác như vậy?”

Ngưng Sương chớp chớp đôi mắt to sáng ngời, vẻ mặt vô tội nói: “Sư phụ nói, con thế nào nghe không hiểu đây?”

Huyền Lão bất đắc dĩ thở dài, “Tiểu Sương, sư phụ con tuổi thì lớn rồi, nhưng mắt vẫn sáng như tuyết.”

Ngưng Sương trầm mặc một hồi lâu, ở dưới ánh mắt sáng rực của Huyền Lão, đành phải đem chuyện đã xảy ra nói lại một lần, những lời nói khó nghe kia, nàng chỉ mơ hồ nói qua nhưng sắc mặt của Huyền Lão theo lời nói của nàng một đường âm trầm xuống, đến cuối cùng, đen sì chẳng khác nào khối than đá.

Khí tức cả người hắn đột nhiên biến đổi, không khí giống như cũng ngưng tụ lại, bỗng nhiên, hắn trầm trầm thở dài, đem khí tức chậm rãi thu lại. Ý vị sâu xa nhìn Ngưng Sương, “Tiểu Sương, Đông Phương chính là một trong tứ đại gia tộc lánh đời, gia tộc cổ xưa, bên trong thâm hậu, Tam Trưởng Lão lại là một người có thù tất báo. Nếu chuyện này không có quan hệ gì với con, vậy con cũng không cần nhắc lại.”

Tiểu Sương nhi của hắn không phải là người bình thường, một ngày nào đó, chắc chắn sẽ bay một cái lên trời, nhưng ở trước khi nàng trưởng thành, hắn sẽ không cho phép bất luận kẻ nào bẻ gảy cánh chim của nàng.

Những ngày kế tiếp, Ngưng Sương lựa chọn đóng cửa tu luyện lâu dài không ra, mỗi ngày không phải là luyện đan, thì chính là luyện khí. lần này Xích Viêm ngủ say sợ rằng phải mất một thời gian dài, lực lượng của Phượng Ngâm, hiện tại nàng không có cách nào phát huy được, như vậy đi vào Ngạc Mộng sâm lâm chỉ có mình cùng với Bạch Hổ.

Tăng lên thực lực mới là việc cấp bách trước mắt, hơn nữa nếu thực lực của nàng tăng lên thì Xích Viêm và Bạch Hổ cũng sẽ có không ít thu hoạch.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.