Trên đài gió nổi mây phun, dưới đài quần tình hưng phấn, thanh âm reo hò trầm trồ khen ngợi vang lên liên tiếp, đột nhiên, trường kiếm của người khiêu chiến kia vèo một tiếng hướng về sau ngực Lạc Vân Tường bắn thẳng đến, mọi người dưới đài nhất thời khẩn trương tâm như muốn nhảy lên, thầm nghĩ, Lạc Vân Tường lần này không chết cũng bị thương.
Nhưng, ai ngờ thời điểm nguy kịch, Lạc Vân Tường đột nhiên biến mất ở trên đài cao, Ngưng Sương thầm nói: “ Lạc Vân tường này sẽ không là cũng biết tuyệt kỹ chạy trối chết đi!”
“Nha đầu, đây là thuận độn thổ, tiểu tử này thân mang phong, thổ hai loại nguyên tố, hơn nữa hình như hắn còn biết võ thuật, thật đúng là một nhân tài hiếm có.” Minh Huyễn ánh mắt vẫn luôn kén chọn, cơ hồ chưa từng có người nào hắn đánh giá cao như thế.
Quả nhiên, người khiêu chiến kia sửng sốt một chút, trường thương của Lạc Vân Tường từ phía dưới lôi đài đột nhiên xông ra, đâm thẳng vào ngực của người kia. Lạc Vân bay Tường đột nhiên biến mất khiến tâm tư người kia rối loạn, một cái đâm này liền đâm vừa vặn.
Chợt một ngụm máu tươi từ ngực của hắn phun ra! Bắn tung tóe ở trên mặt đất, như điểm một chút hồng mai, vô cùng chói mắt!
Một kích thành công, bóng dáng màu xanh của Lạc Vân Tường bất ngờ chui ra, từ trên cao nhìn xuống hắn.
Hắn đi lại trên đại lục đã nhiều năm, tự nhiên cũng nhìn ra thuận độn thổ của Lạc Vân Tường, ánh mắt kinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngao-the-huyen-linh-su/2777649/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.