Chương trước
Chương sau
Một trảo này tốc độ rất nhanh, giống như vừa nãy hắn đánh ra Bạch Hổ thần quyền, hơn nữa còn mang theo lực lượng sấm sét bạo ngược.
Tuy rằng Lữ Kiệt kinh ngạc, nhưng kinh nghiệm chiến đấu của hắn vô cùng phong phú, thân thể ngửa ra sau một thoáng, tránh được Thanh Long trảo khủng bố, nhưng lồng ngực của hắn vẫn bị khí tức sấm sét trên vuốt rồng phun trúng, làm cho lồng ngực của hắn diện xuất hiện ba vết máu cháy đen.
Trầm Tường cũng không muốn hủy diệt đại quảng trường này, vì lẽ đó thời điểm ra chiêu sẽ không dùng loại võ công lợi hại kia, để tránh bị đám người Cổ Đông Thần trách cứ.
Lữ Kiệt vội vã lùi về sau, hơi nhướng mày, chân trái của hắn hơi động, kình khí vô hình đột nhiên dâng tới quét ngang chân Trầm Tường, Trầm Tường có thể cảm giác được nguồn lực lượng này muốn gạt té hắn, giống như có một thủ cước không nhìn thấy quét ngang trên mặt đất, hơn nữa còn rất mạnh.
Trầm Tường vận công, hai chân đột nhiên trầm xuống, hơi đâm vào mặt đất, bàn chân kia quét tới, chỉ quét lên một trận tro bụi, mà Trầm Tường lại không nhúc nhích, tuy rằng chân hắn bị quét ngang, nhưng hắn không cảm giác được đau đớn, hiện tại hắn là Tiên Ma thân thể ngũ đoạn, cả người mình đồng da sắt, loại công kích lực lượng kém này, đối với hắn mà nói chỉ là gãi ngứa.
- Lữ Kiệt, ám chiêu của ngươi đối với ta vô dụng.
Trầm Tường cười lạnh nói, chân như mây nhẹ, trượt tới trước mặt Lữ Kiệt, vung song quyền lên, chính là một trận đập mạnh, vô số nắm đấm vàng óng dâng tới, giống như sóng triều cuồn cuộn cuốn tới, một tiếng hổ gầm tràn ngập sát phạt chấn động lòng người, vang vọng trên không trung.
Bạch Hổ thần quyền của Trầm Tường che ngợp bầu trời bao phủ Lữ Kiệt, khí đãng tứ phương, chấn động đến mức không khí phát sinh từng trận vang trầm, loại nắm đấm tràn đầy lực lượng cuồng bạo này, khiến người ta cảm thấy sợ hãi, Lữ Kiệt cũng khá tốt, trên người xuất hiện một cái lồng khí màu xám, bao phủ hắn ở bên trong, chống đỡ những hổ quyền kia.
Trầm Tường thuấn phát trăm quyền, từng quyền như lôi, không ngừng oanh kích lồng khí màu đen kia, mỗi một làn công kích đều làm cho Lữ Kiệt run sợ, hắn không nghĩ tới chân khí trong cơ thể Trầm Tường lại kinh khủng như vậy, phảng phất như là một con Thần Hổ sát phạt không ngừng công kích hắn.
- Hừ!
Trầm Tường thấy cái lồng khí kia ở dưới công kích như mưa giông gió bão của hắn trở nên yếu đi rất nhiều, liền một chưởng đánh qua, quảng trường bỗng nhiên run lên, bốn phía Lữ Kiệt đứng nhất thời rạn nứt, đây là Chấn Thiên Chưởng, xuyên thấu qua cái lồng khí kia, mạnh mẽ rung động đến Lữ Kiệt, chấn động đến mức khí huyết trong cơ thể hắn cuồn cuộn.
Làm cho Lữ Kiệt không nghĩ tới chính là, sau khi Trầm Tường đánh ra một chưởng, ngay sau đó lại là một chưởng, liên tiếp không ngừng, hơn nữa cực kỳ nhanh, tương tự như hổ quyền lúc nãy.
Liên tục chấn động không ngừng, gạch đó trong quảng trường cũng bắt đầu buông lỏng, hòn đá bốn phía Lữ Kiệt bị chưởng lực liên tục không ngừng chấn thành bụi phấn.
- Ám chiêu của ngươi không thể dùng, thì chỉ có một chút lực lượng này sao? Lực lượng ba mạch của ngươi đi nơi nào rồi? Ngươi có ba loại chân khí, ở trên thân thể ngươi quả thực chính là lãng phí.
Trầm Tường quát lạnh, song chưởng không có chậm chút nào, không ngừng đánh ở trên người Lữ Kiệt.
Hiện tại Trầm Tường là dùng Càn Khôn chân khí do Ngũ hành chân khí dung hợp thành, đây là trạng thái chân khí mạnh nhất của hắn, có thể so với Chân Võ Cảnh thất đoạn, sau khi thông qua Chấn Thiên Chưởng thi triển ra, càng là cường đại đến mức đáng sợ.
Tất cả mọi người nhìn ra ngây dại, tuy rằng có người đã gặp gỡ Trầm Tường chiến đấu, nhưng mỗi lần thấy đều vẫn bị chấn động như cũ, bọn hắn nghĩ không hiểu loại chưởng lực có thể hủy diệt một ngọn núi này, tại sao có thể liên tục thả ra không ngừng, lẽ nào chân khí trong cơ thể Trầm Tường là vô cùng vô tận sao? Ngay cả một ít Chân Võ Cảnh thất đoạn bát đoạn nhìn thấy, đều không khỏi tự thẹn, loại chân khí hùng hậu này thực rất đáng sợ, nếu như là những người khác, thi triển chừng trăm chưởng đã phi thường vất vả, nhưng Trầm Tường là hơn một nghìn chưởng, hơn nữa khí tức vẫn phi thường vững vàng, không có dáng dấp uể oải.
Chân khí trong cơ thể Trầm Tường cuồn cuộn không ngừng từ trong đan điền tuôn ra, theo song chưởng thả ra ngoài, trong miệng Lữ Kiệt tràn đầy máu tươi, không ngừng phun ra, cả người hắn đều bị chấn động đến tê rần, tuy rằng hắn có ba loại chân khí, nhưng hắn không thể tu luyện như Trầm Tường, còn có thể dung hợp, hắn chỉ có thể đơn độc sử dụng, hơn nữa phương diện võ công cũng không bằng Trầm Tường, công pháp chân khí càng không bằng.
Nguyên bản hắn cho là mình học được Quỷ Vũ, là có thể không nhìn tất cả, rất nhiều người mạnh hơn hắn đều bại trong một chiêu, chỉ cần một chiêu trọng thương, sau khi bị trọng thương, liền mặc cho hắn giết, nhưng bây giờ đối với Trầm Tường lại vô dụng.
Lực lượng Tiên Ma thân thể ngũ đoạn cộng với Càn Khôn chân khí, làm hắn cảm giác được mình có được lực lượng mạnh mẽ chưa từng có qua, huyết dịch trong cơ thể hắn sôi trào, liên tục quát lớn, dùng kêu to phát tiết hưng phấn trong cơ thể.
Đất đá trên quảng trường bị Chấn Thiên Chưởng chấn động đến mức nhảy lên, lồng khí Lữ Kiệt thả ra đã biến mất, Lữ Kiệt miệng phun máu tươi vừa muốn nói cái gì, nhưng Trầm Tường hóa chưởng thành quyền, thi triển ra Bạch Hổ thần quyền cuồng bạo, giống như hạt mưa bắt chuyện oanh trên người Lữ Kiệt, chỉ là trong mấy cái nháy mắt, Lữ Kiệt trên dưới đều bị kim quyền tràn ngập khí thế sát phạt này bắn trúng.
Nắm đấm của Trầm Tường cũng mang theo một sức hút, không cho Lữ Kiệt bị đánh bay ra ngoài, bởi vậy có thể làm cho Bạch Hổ thần quyền của hắn điên cuồng tàn phá bừa bãi.
- Nên ngăn cản hắn không?
Trên một toà tháp cao, Vũ Khai Minh hỏi.
Cổ Đông Thần lắc đầu nói:
- Không cần, để hắn phát tiết đi, gia hoả này trong vòng năm ngày trưởng thành nhiều như vậy, thuần túy là vì đánh bại Lữ Kiệt này!
Vũ Khai Minh gật đầu.
- Người bị Lữ Kiệt khiêu chiến qua, đều là thất bại đến không hiểu ra sao, bọn họ cũng không có nhìn thấy Lữ Kiệt động thủ, nhưng lại bị đánh trọng thương! Lữ Kiệt này mất tích ba mươi năm, thời điểm ta đi hỏi hắn, hắn chỉ ú a ú ớ ứng phó cho qua, vừa nhìn liền biết đang ẩn giấu.
Vũ Khai Minh nói.
- Hắn sử dụng chính là Quỷ Vũ, thân thể của Tiểu sư thúc so với trước đây cường đại hơn vô số lần, vì lẽ đó có thể chống lại Quỷ Vũ công kích.
Cổ Đông Thần thần tình lạnh lùng, nhìn Lữ Kiệt phía xa.
Vũ Khai Minh sửng sốt, thở dài nói:
- Vẫn là chưởng giáo lão đại kiến thức rộng rãi a, ta lại không nghĩ tới sẽ là Quỷ Vũ, đây là võ học cấm kỵ, người tu luyện loại võ công này, đến cuối cùng đều sẽ tuyệt diệt nhân tính, trở thành một ma đầu.
Cổ Đông Thần thở dài nói:
- Lữ Kiệt nhất định là đi tới Ma Dương tông, chỉ có Ma Dương tông mới có loại đồ vật này, bất quá tu luyện Quỷ Vũ hi sinh rất lớn, cái này cũng căn nguyên khiến người ta mất đi nhân tính.
Nguyên nhân chính là như vậy, Cổ Đông Thần mới không có ngăn cản Trầm Tường, Lữ Kiệt là từ môn phái ma đạo trở về, mục đích đến Thái Vũ môn có thể tưởng tượng được, đối với loại người này, Cổ Đông Thần chắc chắn sẽ không nương tay, lần trước sự tình Nam Hoang đã làm hắn canh cánh trong lòng, đây chính là sỉ nhục lớn nhất trong nhiều năm qua của hắn, lại bị môn phái ma đạo chơi một vố, kém chút nữa hại chết môn hạ đệ tử.
Nghĩ đến điểm này, Cổ Đông Thần nhất thời nắm chặt nắm đấm:
- Sư đệ, chờ sư muội trở về, liền bắt đầu kế hoạch tiến công ma đạo, trước khi đại kiếp nạn tới, nhất định phải thanh trừ Ma đạo!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.