Chương trước
Chương sau
Tô Mị Dao cắn môi, mấy ngày qua nàng cả ngày đều cười, nhưng hiện tại lại cười không nổi, trên mặt tràn đầy đỏ bừng.
- Sư tỷ, làm sao bây giờ! Ta... Ta có chút sợ!
Tô Mị Dao tựa ở trong lồng ngực Bạch U U nói.
- Không nhận là được!
Tuy Bạch U U không cười, nhưng trong ánh mắt tràn đầy vẻ cười trên sự đau khổ của người khác.
- Không được, sẽ bị tiểu tử này xem thường chết.
Tô Mị Dao lắc đầu nói.
- Vậy thì hôn môi cùng hắn đi!
Khóe miệng Bạch U U hơi vung lên, tuy rằng cười có chút cứng ngắc, nhưng phi thường mỹ lệ.
Khuôn mặt Tô Mị Dao đỏ lên, nàng không nghĩ tới Bạch U U dĩ nhiên có thể nói ra như thế, nàng gắt giọng:
- Sư tỷ, ngươi có phải đang cười ta hay không!
- Đây là ngươi tự tìm! Ngược lại ngươi bình thường cùng tiểu tử này thân thiết như vậy, cùng hắn hôn môi cũng không có cái gì, ngươi không phải đã nói ngươi thích hắn sao? Chỉ là thực lực của hắn yếu một chút.
Bạch U U nói.
Lúc này Tô Mị Dao nghe được âm thanh Trầm Tường cười khẩy vô cùng buồn nôn.
- Mị Dao tỷ, ta luyện xong Nguyên Thần đan, tỷ khẩn trương tắm rửa, mặc quần áo đẹp một chút đi ra hôn với ta!
Trầm Tường mở lò luyện đan, lấy hạt Nguyên Thần đan được ánh sáng màu vàng kim lượn lờ ra, viên thuốc rất tinh xảo đặc sắc, ở bên trong còn có một đoàn bạch quang như hỏa diễm nhúc nhích, vô cùng mỹ lệ.
Tô Mị Dao đi ra, nàng tùy tiện mặc một cái váy trắng, tóc cũng không có chải chỉnh tề, nhưng này không chút nào ảnh hưởng đến mỹ mạo của nàng, trái lại tăng thêm mấy phần mị lực, nàng cắn nhẹ môi, trên khuôn mặt kiều diễm phủ mị tràn đầy không thích, mà sau khi thấy Trầm Tường cười xấu xa, nàng không khỏi hừ lên.
- Mị Dao tỷ, ta là một người rất có kinh nghiệm, đừng lo lắng ta cắn đầu lưỡi của tỷ, ngược lại là tỷ đừng cắn ta là được!
Trầm Tường cười cợt nói, đi tới trước mặt Tô Mị Dao.
Tô Mị Dao nhìn hạt Nguyên Thần đan kia một chút, Trầm Tường xác thực thành công luyện chế ra, hơn nữa còn là phẩm chất thượng thừa, điều này làm cho nàng âm thầm tuyệt vọng.
- Phải... phải làm sao bắt đầu?
Mặt Tô Mị Dao hơi hồng lên, thấp giọng hỏi.
- Ngẩng đầu ưỡn ngực, nhắm mắt lại, cái khác giao cho ta!
Trầm Tường liếm liếm môi, cười khẩy nói.
Tô Mị Dao kiều thối một tiếng, liền nhắm mắt, ngẩng đầu quay về phía Trầm Tường, tim của nàng đập cực nhanh, rất khẩn trương, đặc biệt là thời điểm cảm giác được Trầm Tường chậm rãi tới gần.
Trầm Tường nhìn vưu vật phong tình vạn chủng này, hắn không khỏi dùng bàn tay nhẹ nhàng vỗ về gò má của Tô Mị Dao, cảm thụ cảm giác trắng nõn mịn màng kia, lông mi Tô Mị Dao khẽ run một thoáng, hừ nói:
- Nhanh lên một chút, đừng sờ loạn ta!
Trầm Tường lặng lẽ cười một tiếng, liền đưa đầu tới gần, chậm rãi cúi đầu, đồng thời ôm thân thể mềm mại của Tô Mị Dao vào lòng, thân thể mềm mại của Tô Mị Dao hơi quẩy người một cái, nhưng vẫn bị Trầm Tường ôm chặt lấy, ngay thời điểm nàng vừa định nói chuyện, cái miệng anh đào nhỏ nhắn của nàng đã bị Trầm Tường ngăn chặn.
Tô Mị Dao chỉ cảm thấy đầu lưỡi hừng hực kia của Trầm Tường hấp tấp luồn vào trong, cạy ngọc xỉ của nàng ra, đưa vào trong miệng nhỏ, tìm kiếm cái lưỡi thơm tho của nàng, lúc này khắp khuôn mặt mỹ lệ kia đỏ bừng, tim đập cũng cực kỳ nhanh, Trầm Tường cũng là như thế, chỉ bất quá hắn là kích động cùng hưng phấn, mà Tô Mị Dao là ngượng ngùng cùng khẩn trương.
- Đưa đầu lưỡi qua, nguyện đánh cược chịu thua nha!
Trầm Tường dùng thần thức truyền âm cho nàng.
Tô Mị Dao rất không tình nguyện nghênh hợp Trầm Tường, bất quá khi cái lưỡi thơm tho của nàng cùng Trầm Tường quấn quýt cùng nhau, thân thể không khỏi khẽ run lên, một loại sảng khoái nói không ra lời từ đầu lưỡi truyền đến, chảy khắp toàn thân, điều này làm cho nàng không khỏi tham lam mút vào...
Một loại cảm giác kỳ dị mà tuyệt vời làm cho hai người bất tri bất giác chìm đắm trong đó, bọn họ hôn càng ngày càng gấp, hô hấp gấp gáp, thân thể càng ngày càng nóng, dòng nước ấm kỳ dị chảy nhanh trong cơ thể hai người...
Chìm đắm bên trong cảm giác tuyệt vời, hai người không phát giác thời gian trôi qua, cũng không biết qua bao lâu, Long Tuyết Di kiều hô:
- Có người tới!
Lúc này Trầm Tường mới lưu luyến thả Tô Mị Dao ra, Tô Mị Dao cũng từ trong lòng Trầm Tường rời khỏi, nàng nhìn Trầm Tường, ánh mắt mê ly mà mỹ lệ, trong con ngươi tràn đầy vẻ phức tạp, nàng cúi đầu thấp thối một tiếng, liền tiến vào trong giới chỉ.
Trầm Tường cười hì hì, liếm môi, cảm giác dư vị còn sót lại.
Sau khi Tô Mị Dao trở lại trong giới chỉ, liền ngồi ở trên giường, cũng không nói chuyện, cúi đầu đang suy nghĩ cái gì, trên mặt mang hồng hào nhàn nhạt, làm cho Bạch U U nhìn không hiểu ra sao.
- Trầm Tường, hôn môi là kiểu gì? Có ngon không, ta muốn thử xem!
Long Tuyết Di đột nhiên hỏi, trong thanh âm tràn đầy hiếu kỳ?
- Ăn cái đầu ngươi, cả ngày chỉ biết có ăn thôi? Tiểu hài tử biết cái gì, đây là chuyện của người lớn!
Trầm Tường cười mắng.
- Hừ, ta ở bên trong trứng lên tới hàng ngàn, hàng vạn năm, ngươi mới là tiểu hài tử!
Long Tuyết Di nũng nịu nói.
Trầm Tường đi ra mật thất, đi tới Dược Viên hắn mới kiến tạo kia, liền thấy Đan trưởng lão ngơ ngác đứng ở phía dưới Cửu Dương Liệt Diễm Quả thụ.
Thấy Trầm Tường đi tới, Đan trưởng lão đột nhiên xoay người lại, vội vàng hỏi:
- Này rốt cuộc chuyện gì xảy ra?
Trầm Tường vò đầu cười nói:
- Những đồ vật này cũng không tệ đi!
Đan trưởng lão hừ lạnh nói:
- Phí lời, Ngũ Sắc Liên Hoa, Cửu Dương Liệt Diễm Quả thụ, Hỏa Hồn thảo, Thăng Hồn thảo, Linh Thần hoa, Kim Linh quả thụ, Thiên Văn quả thụ... cái nào không là đồ tốt? Thành thật nói ra, ngươi đến cùng từ chỗ nào làm ra?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.