Chương trước
Chương sau
"Điểm thứ hai, tất cả Vạn Thánh Chân Linh, nhất định phải hủy diệt."
"Điểm thứ ba, gia cừu, nhất định muốn báo!"
"Thứ tư, là một điểm tối trọng yếu nhất, huynh đệ của ta không thể chết vô ích!"
"Thứ năm, ta cần trợ giúp của các ngươi, mà các ngươi, cũng có thể cần sự hiệp trợ của ta!"
"Một mình tiến hành, ta hoặc là có thể tự bảo vệ mình, nhưng bằng các ngươi bây giờ còn chưa được."
"Còn có là được... Chỉ cần là kế hoạch của Vân Thượng Nhân, ta nhất định phải phá hư." Tuyết Lệ Hàn thản nhiên nói: Chuyện Quỳnh Hoa Đại Đế đăng cơ, các ngươi đem chi tiết trong đó nói cho ta nghe một chút đi."
"Cái khác không dám nói, nhưng qua nhiều năm như vậy, đối với thủ đoạn của Vân Thượng Nhân cùng phương pháp làm việc của hắn, ta có thể biết rõ một ít."
"Tạm thời phải chuẩn bị sẵn sàng, đợi đến lúc những Thiên Đế khác đã đến, các ngươi không nên hành động thiếu suy nghĩ, những bí mật này cũng không thể từ trong miệng các ngươi nói ra. Tin tức kinh người này nhất định phải do người có đầy đủ sức năng vạch trần mới có thế bảo đảm được không sơ hở tý nào."
Tuyết Lệ Hàn vươn người đứng dậy nói: "Ta tự có chừng mực."
Tuyết Lệ Hàn cùng Sở Dương sau khi trải qua một phen thương nghị lập tức khởi hành ly khai tựa như chưa có tới đây.
Mọi nơi quay về yên tĩnh. Có rất ít người biết rõ, Đông Hoàng Thiên đế cùng Cửu Kiếp kiếm chủ hôm nay nói chuyện có ý nghĩa trọng đại, ảnh hưởng sâu xa, vì tương lai đại cục mà hạ xuống xu thế, trong tương lai rất nhiều sự tình đều bởi vì ngày hôm nay mà thay đổi.
Thậm chí cách cục toàn bộ Cửu Trọng Thiên Khuyết đều bởi vì buổi nói chuyện hôm nay mà hoàn toàn cải biến!
Nhìn theo bóng lưng Tuyết Lệ Hàn, Sở Dương không thể không bội phục thủ đoạn của vị hảo hữu chí giao này. Phẫn nộ như vậy, đại phát giận như vậy mà lại có thể ẩn giấu đến vô hình tình trạng.
Vân Thượng Nhân hiện tại rõ ràng vẫn ở trên bầu trời Mặc Vân Thiên xem xét mọi việc ở Mặc Vân Thiên Hoàng thành mà lại từ đầu đến cuối cùng không có phát hiện ra việc Đông Hoàng Tuyết Lệ Hàn đến và đi.
Chỉ là từ điểm này mà nói, có thể nhìn ra Tuyết Lệ Hàn khủng bố như thế nào.
Màn đêm buông xuống, Tạ Đan Quỳnh lặng yên ly khai hoàng cung đi vào cái tiểu viện tử, rất không có một điểm đế vương uy nghiêm nào cùng một ít "Người không có phận sự" uống rượu nói chuyện phiếm đùa giỡn, thật lâu sau gần đến bình minh mới lặng lẽ trở về.
Trên bầu trời có người nào đó thấy vậy thì quả thực là xì mũi coi thường, gia hỏa như vậy cũng muốn trèo lên vị trí một phương Thiên Đế, thật sự là si tâm vọng tưởng...
Từ biệt một đám huynh đệ Sở Dương vừa mới trở lại gian phòng của mình thì chứng kiến một người đã ngồi ở trên mặt ghế. Là Tuyết Lệ Hàn.
"Không tốt!" Tuyết Lệ Hàn thản nhiên nói: "Vị Quỳnh Hoa Đại Đế này dưới mắt tuy đã bắt đầu thừa nhận Mặc Vân Thiên số mệnh nhưng bản thân hắn nội tình thật sự quá mỏng, cũng chỉ có tu vi Thánh Nhân Trung cấp đỉnh cao. Tuy với căn cơ của hắn mà nói, trước mắt có thể có được tu vi như thế đã là đáng quý, nhưng tu vi chưa đủ là chưa đủ. Nếu như là quả thật muốn đối mặt với Vân Thượng Nhân sử dụng trăm phương ngàn kế lôi đình một kích, tuyệt đối không cách nào thừa nhận được. Thậm chí, tuyệt đối có nguy cơ đến tính mạng."
"Kỳ thật cũng không cần nói là Vân Thượng Nhân tự mình ra tay. Chỉ cần kẻ tập kích chỉ là cao thủ dưới trướng Vân Thượng Nhân thì với căn cơ của Tạ Đan Quỳnh không cách nào thừa nhận được '
Tuyết Lệ Hàn nói: "Các ngươi bố trí kế hoạch phi thường chu đáo. Ta cho rằng những thứ khác không có sơ hơ tý nào rồi, duy nhất một sơ hở là ở chỗ này mà thôi."
Nói đến đây, Tuyết Lệ Hàn thở phào nhẹ nhỏm nói: "Không thể không nói, vị bái đệ Mạc Thiên Cơ kia của ngươi thật sự là thiên tài bày mưu nghĩ kế quyết thắng thiên lý. Trong nhân sinh dài dằng dặc của ta, người có thể sánh với hắn nhiều nhất cũng không quá hai ba người mà thôi! Thế nhưng mà, nếu như không thể giải quyết được chuyện kia của Tạ Đan Quỳnh thì hết thảy bố cục đều không tưởng, đều không có ỷ nghĩa!"
Sở Dương gật đầu nói: "Thiên Cơ trù tính bố trí tự nhiên là chân thật đáng tin, Đan Quỳnh tu vi bạc nhược yếu kém cái khuyết điểm này thật sự khó có thể bổ túc được ngay. Với tình huống dưới mắt mà nói, chúng ta cũng chỉ có thể chiếu nguyên kế hoạch chấp hành, hi vọng Tạ Đan Quỳnh có thể đi qua được. Ta cho hắn hai khỏa Cửu Trọng Đan hiệu lực rất mạnh, chỉ cần Đan Quỳnh thừa nhận được luồng công kích thứ nhất rồi thì duy trì đến hơi thở cuối cùng không có vấn đề!"
Tuyết Lệ Hàn lắc đầu nói: "như vậy là quá bị động rồi, cao thủ đánh lén, Nhất Kích Tất Sát, Tạ Đan Quỳnh rất khó sống qua được một kích kia!"
Sở Dương sắc mặt khẽ biến nói: "dưới mắt đã thành thế kỵ hổ, không thể không làm, trừ cái đó ra, còn có biện pháp nào khác?"
Tuyết Lệ Hàn thản nhiên nói: "Hoặc là có thể chọn dùng kế thay mận đổi đào."
"Thay mận đổi đào?" Sở Dương như có điều suy nghĩ.
"Cái gọi là thay mận đổi đào, là đến lúc đó ta biến thành Tạ Đan Quỳnh đi nghênh đón khiêu chiến. Dùng tu vi của các ngươi hiện tại, bất kể là ai giả trang Tạ Đan Quỳnh đều chỉ có đường chết, nhưng ta bất đồng! Ta có mười vạn phần nắm chắc." Tuyết/ Lệ Hàn trong mắt bắn ra sát cơ nói: "Mặc kệ người đến rốt cuộc là ai, cũng phải làm cho hắn táng thân trên đài!"
"Kế hoạch của Vân Thượng Nhân ta nhất định phải đem phá hư!"
Sở Dương tinh thần chấn động, ánh mắt sáng rõ, lập tức nói: "Nếu như là do ngươi giả trang thành Tạ Đan Quỳnh, cái kia dĩ nhiên là không có vấn đề gì cả, tuyệt đối là không cần lo lắng có người có thể nhìn ra được sơ hở, thế nhưng mà, Đông Hoàng Thiên bên kia phải làm sao bây giờ? Còn có... Tạ Đan Quỳnh độc môn công phu phải xử lý như thế nào? Ngươi vừa ra tay phản kích, không chẳng khác nào là biểu lộ ra thân phận của ngươi?
Chung quanh nhiều đỉnh cấp cường giả như vậy và cũng đều là người quen biết cũ của ngươi. Thành thật không có khả năng giấu diếm được ánh mắt của bọn hắn a?"
Tuyết Lệ Hàn thản nhiên nói: "Cái này không khó giải quyết, chỉ cần các ngươi cảm thấy việc này xác thực có thể thực hiện, bên Đông Hoàng Thiên thể do Thất đệ ta giả trang ta, chỉ cần không cùng đồng cấp cường giả giao thủ, cũng không có bất kỳ sơ hở nào. về phần Quỳnh Hoa của Tạ Đan Quỳnh, cho ta một ngày thời gian tôi luyện, nghĩ đến có thể làm cho thiên hạ không nghi ngờ!"
Sở Dương chậm rãi gật đầu nói: "Ve chuyện này, ta vẫn còn muốn cùng Mạc Thiên Cơ cùng Tạ Đan Quỳnh thương nghị thoáng một phát, phải làm cho vạn toàn."
Tuyết Lệ Hàn gật đầu nói: "Được."
Tuyết Lệ Hàn đương nhiên hiểu: Hiện tại chính là thời điểm trọng đại trong đời Tạ Đan Quỳnh, vốn nên do bản thân của hắn đến thừa nhận thiên hạ quang vinh này, tuy nhiên tình thế dưới mắt bất đắc dĩ phải do Tuyết Lệ Hàn thay thế, lúc này mới có thể đủ bảo đảm không sơ hớ tý nào, nhưng lại thiếu đi một tầng ỷ tứ đặc thù.
"Diệu kế!" Mạc Thiên Cơ sau khi nghe Sở Dương thuật lại thì vỗ án, hưng phấn hoan hô.
Lại nói tiếp chuyện này một mực làm cho Mạc Thiên Cơ đau đầu nhất nhưng hiện tại do Tuyết Lệ Hàn chủ động nói ra lại thật sự là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. Thay Mạc Thiên Cơ giải quyết một vấn đề khó khăn đau đầu nhất!
"Đan Quỳnh, ngươi sẽ không có suy nghĩ gì khác chứ?" Sở Dương hỏi ngồi Tạ Đan Quỳnh ở một bên.
Trên mặt Tạ Đan Quỳnh ẩn phục mấy phần tiếc nuối khó có thể che dấu nói: "Bản thân tu vi không đủ còn có cái gì có thể nói được nữa, Đông Hoàng đại nhân chịu nhân nhượng hạ thấp người đã là cho ta thiên đại mặt mũi rồi... Mặc dù có tiếc nuối, bất quá ta nguyện ỷ tiếp nhận cái an bài này, dưới mắt dù sao cũng cần trọn vẹn chu toàn kế hoạch. Nhưng ta có một cái yêu cầu."
"Yêu cầu gì?" Mạc Thiên Cơ hỏi.
"Lần này vốn nên là nguy cơ của ta, Đông Hoàng ra mặt thay ta ngăn cản, nếu như sau này Đông Hoàng có việc, ta muốn thay thế hắn một lần." Tạ Đan Quỳnh nghiêm túc nói: "Đến lúc đó, vô luận tình huống như thế nào, các ngươi đều không được ngăn cản, Đông Hoàng cũng cần đáp ứng trước với ta. Nếu như không được, ta sẽ lên Thiên Thiện đài đánh cược một lần, dù hồn tiêu thần diệt thì như thế nào!"
Sở Dương cùng Mạc Thiên Cơ hai mặt nhìn nhau. Trên tâm lý, hai người bọn họ đều có thể hiểu được suy nghĩ của Tạ Đan Quỳnh.
Dùng tính cách trời sinh ngông nghênh của Tạ Đan Quỳnh, tuyệt đối không phải là vì muốn tiếp nhận thiên hạ thần dân hoan hô mà thay thế Đông Hoàng. Cái gọi là muốn thay Đông Hoàng, kì thực là muốn vì Đông Hoàng ngăn cản một lần tai nạn!
Không nói đến Tuyết Lệ Hàn ngày khác có thể gặp phải tai nạn như vậy hay không, chỉ nói một điểm: Nếu như là Tuyết Lệ Hàn thật đúng gặp ngu cơ, dùng tu vi của hắn vẫn không thể an toàn vượt qua tai nạn thì nếu Tạ Đan Quỳnh ra mặt tự nhiên là càng thêm không cách nào may mắn thoát khỏi!
Chỉ có một con đường chết!
Trao đổi như thế này chẳng khác gì là Tuyết Lệ Hàn hiện tại giúp Tạ Đan Quỳnh một lần, nhưng lại cần Tạ Đan Quỳnh lúc đó dùng mệnh đi chống đỡ!
Nhưng nếu như là không đáp ứng Tạ Đan Quỳnh, hiện tại chuyện này Tạ Đan Quỳnh khẳng định sẽ không đáp ứng. Để cho người khác tới chống đỡ thay mình ngăn cản tử kiếp, mặc dù có vạn phần nắm chắc nhưng thủy chung là một cái nhân tình. Nguồn tại http://Truyện FULL
Tạ Đan Quỳnh thật sự không muốn thiếu nợ nhân tình này!
Tạ Đan Quỳnh mặt mũi tràn đầy kiên quyết, Sở Dương cùng Mạc Thiên Cơ đối với cái này đều là vô kế khả thi.
Cuối cùng, Sở Dương đành phải đi tìm Tuyết Lệ Hàn thương nghị việc này.
Không nghĩ tới Tuyết Lệ Hàn sau khi nghe được yêu cầu của Tạ Đan Quỳnh thì cũng không có mất hứng, ngược lại cười ha ha nói: "Hảo tiểu tử, quả nhiên có gan, đây mới là người trong Cửu Đế Nhất Hậu chúng ta, tốt! Ta đáp ứng Quỳnh Hoa Đại Đế, đến lúc đó chỉ cần có nguy nan xử lỷ không được, ta nhất định sẽ khiến hắn thay ta giải quyết một lần.''
Đến tận đây, Sở Dương rốt cục yên lòng.
Tại lúc Tuyết Lệ Hàn nói những lời này trong nội tâm kì thực căn bản là không cho là chính mình sẽ có tử kiếp; đúng vậy, dùng tu vi của mình, coi như là Thánh Quân suất lĩnh Cửu Đế Nhất Hậu đồng thời ra tay, chính mình không địch lại cũng có thể thoát thân mà đi, lui nữa một vạn bước nói, coi như mình chính thức gặp phải nguy nan như vậy, bằng vào tu vi của Tạ Đan Quỳnh lại có thể làm được cái gì?!
Nhưng, hoặc là ngay Tuyết Lệ Hàn cũng sẽ không nghĩ tới, thế sự vô thường, biến hóa thất thường, không lâu về sau hắn lại thật sự gặp phải kiếp nạn như vậy, nếu như không phải có Tạ Đan Quỳnh xả thân cứu giúp, Tuyết Lệ Hàn khả năng thật sự thù chưa trả mà đã chết trước...
Chỉ là cái đó là chuyện sau này.
Hết thảy bố cục, kế hoạch đều khua chiêng gõ trống tiến hành.
Đến ngày thứ mười, trên không trung đột nhiên có bông tuyết phất phới rơi xuống!
Lúc này đã gần mùa hạ, thời tiết ấm dần nhưng trong thời tiết này, không trung một khắc trước còn trời quang sáng sủa, mây trắng thì trong nháy mắt, phía chân trời mây trắng dần dần hình thành hình dạng nhiều đóa hoa sen, trong vô số hoa sen màu trắng đột nhiên bồng bềnh xuất hiện vô số bông tuyết.
Tuy là đầy trời tuyết rơi nhiều che đi mặt trời, nhưng bông tuyết rơi xuống cũng không làm cho người ta có cảm giác lạnh buốt rét thấu xương, ngược lại làm cho người ta có cảm giác thoải mái kinh hỉ.
Đó là rất thoải mái dễ chịu, rất vui sướng.
Tựa như gió xuân phất vào mặt, chỉ có một mảnh yên tĩnh tường hòa. Ở trong tuyết trắng này, trời đất một mảnh bao la mờ mịt, Yêu Hoàng Thiên chi chủ Yêu Hậu Yêu Tâm Nhi giá lâm Mặc Vân Thiên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.