Chương trước
Chương sau
Chúng tướng vẫn trầm mặc. Trong đại trướng không khí giống như đông lại làm cho người ta rất khó chịu.
Nhìn chúng tướng trầm mặc, Vũ Trì Trì tức cơ hồ hộc máu, hắn lần này trách phạt gà mờ kia là có hảo ý, hắn biết ngôn luận này nếu bị Y Lạc Nguyệt nghe được, gà mờ kia trực tiếp chính là chết, thậm chí mọi người tại đây cũng khó thoát khỏi sự liên quan nên lập tức lớn tiếng nói: "Ta nhắc lại một lần nữa! Thiên Đế bệ hạ không phải là thiên ma! Tuyệt đối không phải là như vậy! Người nào sau này còn hoài nghi nữa, trực tiếp chém đầu răn chúng!"
Đột nhiên, một cái thanh âm tràn đầy mỉa mai tò trên cao truyền đến, chỉ nghe thanh âm này nói: "Hắn không phải là thiên ma? Như vậy ngươi mới là Thiên ma sao... Ha hả a... Ngươi là tên đại ngu. Thiên ma chó săn!"
Mọi người trực giác trước mắt chợt tối sầm lại, tựa hồ cả thiên địa đột nhiên tối đen mà ngẩng đầu nhìn lên, mới phát hiện ra trên bầu trời không biết lúc nào lại có một con hoàng kim cự long thần tuấn tới cực điểm!
Kim Long này thân thể dài đến ngàn trượng, quanh quẩn trên không trung bay múa, con ngươi khổng lồ nhìn trừng trừng vào quân doanh Vũ Trì Trì rồi đột nhiên rung đùi đắc ý rồng ngâm một tiếng rung động thiên hạ!
Thần Thú!
Lại 1 Thần Thú nữa hiện thân nơi cõi trần?
Sau Phượng Hoàng, lần này lại có một con rồng!
Đồng dạng rung động! Chúng tướng thấy vậy thì ngây người.
Đầu Kim Long kia đung đưa lòng vòng rồi đột nhiên hét lớn một tiếng nói: "Nguyên Thiên Hạn! Gia gia ngươi tới rồi! Mau mau rửa cổ, chờ ta tới chém ngươi, thiên ma chết bầm kia!"
"Sưu" một tiếng nó bay lên trời cao hướng về bên Tạ Đan Quỳnh bên kia bay đi.
Bên kia, giống như trước có một tiếng phượng minh đột khởi rồi một đầu Phượng Hoàng khổng lồ lao lên đón Kim Long, cười ha ha nói: "Wow ha ha ha... rắm thối rốt cuộc đã tới rồi."
Kim Long giận tím mặt, vừa lên tiếng nước miếng văng khắp nơi nói: "ngươi mới là cái rắm!"
Đang lúc mọi người trợn mắt há hốc mồm, một rồng một phượng trên không trung đột nhiên đánh nhau, bộ dáng đều là hung ác chí cực, phảng phất như đối phương chính là sinh tử đại thù không đội trời chung vậy!
Trong lúc nhất thời long ngâm phượng minh rung động thiên địa, trong mấy trăm dặm cát bay đá chạy. Ngàn trượng Thần Thú chiến đấu, quả thực là có thể kỳ quan.
Nhưng là, không phải nói long phượng trình tường sao? Làm sao Long Phượng hôm nay ẩu đả lẫn nhau, đánh nhau thảm liệt như vậy?
Mọi người con ngươi cơ hồ cũng muốn trừng rớt ra.
Lúc này một người đột ngột kêu lên nói: "Đặt cược, đặt cược, xem một chút bên nào thắng, ta áp ngu chim thắng!"
Mọi người quay đâu nhìn lại, chỉ thây trên không trung lại vừa trông rông có thêm mấy thanh niên, người đang nói chuyện vẻ mặt lưu manh, cả người tràn đầy hơi thở vô lại.
Ở bên cạnh hắn, còn có một người hình tượng so với hắn không khá hơn bao nhiêu, người này ôm cánh tay vẻ mặt bỉ di nói: "còn cần đánh cuộc sao? Ngao Ngao tuyệt đối thắng, đầu ngu chim kia làm sao có thể là đối thủ của Ngao Ngao..."
Một cái thanh âm làm cho người cảm giác vô hạn hùng tráng uy vũ nói: "Hai tên không biết xấu hổ, còn đánh nhau hả, có muốn ta cho một đao bổ làm 2 hay không?"
Một thanh âm nữ tử nói: "Ngươi tức giận làm cái gì, đối thủ của ngươi là Mạc Thiên Cơ cùng cố Độc Hành mà? Theo chân bọn họ đùa bỡn làm giảm giá trị con người, cho dù lui thêm bước nữa, cũng phải bắt được Tạ Đan Quỳnh đánh cho một trận, mới miên cưỡng đúng quy cách sao?!"
Theo thanh âm nói chuyên lại có một nam một nữ xuất hiện. Người nữ kia một thân áo đen, cũng là đường cong lả lướt, thiên kiều bá mị, trừ có chút lạnh lùng ra còn dâu quả thực là một tuyệt sắc giai nhân.
Mà nam tử kia... Cứ như vậy đứng trên không trung, nhưng làm cho người ta có cảm giác ấn tượng cũng chính là trên bả vai hắn vác cả thanh thiên vậy!
Rất hùng tráng!
Sau một khắc, một đạo kiếm quang lạnh thấu xương mà đến, vô tình hay cố ý ở trên không trung họa xuất ra một đạo không gian vết rách rồi một cái thanh âm lạnh lùng nói: "Người nào muốn cùng ta chiến đấu?"
Một người áo đen, giống như là một thanh kiếm ngang nhiên xuất hiện ở trên bầu trời! Tựa hồ muốn đem thanh thiên chém thành hai khúc!
Người phía dưới ai nấy trong lòng rung động!
Cao thủ!
Những thanh niên này ai nấy cũng là cao thủ! Cửu Trọng Thiên Khuyết lúc nào có nhiều thanh niên Thánh Nhân như vậy?
Một nhóm người như vậy đứng chung một chỗ, cũng quá rung động đi!
Cả đám đều mạnh mẽ như vậy, rồi lại là còn trẻ như vậy!
Những người này tuy trong lời nói công kích lẫn nhau, nhưng khi ánh mắt chạm nhau thì lại có thể phát hiện ra trong ánh mắt có lửa cực nóng, cùng với sự vui mừng!
Tạ Đan Quỳnh nhìn thấy những người này nhất tề đi tới, quả thực mừng rỡ muốn điên, nhìn trên bầu trời không ngừng xuất hiện thân ảnh quen thuộc cơ hồ muốn gào khóc!
Các huynh đệ, các ngươi, rốt cục cũng tới rồi!
Các huynh đệ ai nấy công kích lẫn nhau, mắng lẫn nhau nhưng ai nấy trong ánh mắt đều rất nóng.
Tựa hồ lại nhớ tới khi ở Cửu Trọng Thiên đại lục, ở chung một chỗ
kia.
Sung sướng, cùng nhau tung ca thét dài, gió nổi lên, cùng nhau giục ngựa giang hồ...
Năm tháng đó vừa như sống lại trong trí nhớ.
Phía chân trời chợt mơ hồ truyền đến thanh âm Phong Lôi gào thét. Trong lúc bất chợt, một chiếc tàu cao tốc xuất hiện ở phía chân trời. Nhưng ngay sau đó, lại là một chiếc, lại là một chiếc...
Tổng cộng có đến gần hai mươi chiếc tàu cao tốc, lấy xu thế bài sơn đảo hải một đường gào thét mà đến, khí thế này tựa như Quân Lâm Thiên Hạ vậy!
Chẳng qua là trong nháy mắt, một chiếc tàu cao tốc đã đến trước mặt, ở trên tàu cao tốc có khắc hai chữ to: "Thiên Binh!"
Các huynh đệ ánh mắt như lửa nóng nhìn vào tàu cao tốc này, ai nấy trên mặt đều đầy sự kích động!
Tàu cao tốc ngang trời dần dần tới gần, cuối cùng dừng ở trên bầu trời đại doanh, chậm rãi quanh quẩn.
Tất cả tướng sỹ bên Nguyên Thiên Hạn cả đám đều là vẻ mặt khẩn trương, như lâm đại địch.
bọn họ sao không sợ hãi, nếu hai mươi chiếc tàu cao tốc cũng giống như lần trước trang bị đầy đủ thuốc nổ, thậm chí cho dù chỉ có một nửa có dấu hỏa dược và nổ tung thì lực phá hoại cũng ít nhất vượt qua lần trước mấy chục lần trở lên. Với uy lực khủng bố như vậy tịch quyển, sợ rằng mấy nghìn vạn người ở đây không một ai có thể còn sống, căn bản là không người nào có thể may mắn thoát khỏi!
Lão đại!
Thậm chí là không có người nào có thể lưu lại đầy đủ thi thể.
Cái này... Sẽ không điên cuồng như vậy chứ?
Y Lạc Nguyệt cùng Nguyên Thiên Hạn, hai Đại Thiên Ma đứng ở ngoài doanh trướng nhìn lên tàu cao tốc trên bầu trời vù vù quanh quẩn mà trên mặt đều là một mảnh ngưng trọng.
Hiện tại đã có thể để xác định, những tàu cao tốc này tuyệt đối không phải là thể lực của Mặc Vân Thiên, hơn nữa, tuyệt đối không phải là tương trợ mình.
Nói cách khác, những tàu cao tốc này chính là viện quân cho Tạ Đan Quỳnh, Mộc Thiên Lan bên kia.
Nhìn phía chân trời một rồng một phượng, nhìn những thanh niên cao thủ diện mục xa lạ nhưng hăng hái này, Nguyên Thiên Hạn trầm trầm nói: "Cái này Tạ Đan Quỳnh, rốt cuộc có nội tình gì mà sao có nhiều bằng hữu bên ngoài như vậy? Hơn nữa cũng đều là thực lực rất mạnh, đều là thanh niên tuổi không lớn, khó hiểu!"
Y Lạc Nguyệt nói: "Hoặc là người của thế lực cùng Mộc Thiên Lan có liên lạc."
Nguyên Thiên Hạn hừ một tiếng nói: "Tuyệt không có khả năng, Mộc Thiên Lan già khọm như vậy, hắn có bao nhiêu cân lượng, có bao nhiêu nội tình, Bổn để trong lòng hiểu rõ, tuyệt không có cái mặt mũi này, còn có nữa, những người tài giỏi này bao nhiêu tuổi? Thừa tướng, ngươi gần đây càng lúc càng lười động não rồi!" Bạn đang xem tại Truyện FULL - thegioitruyen.com
Y Lạc Nguyệt trên mặt một trận quẫn bách.
Mới vừa rồi câu nói kia đương nhiên là nói ẩu, lấy tâm tư của Y Lạc Nguyệt vừa làm sao có thể không biết Mộc Thiên Lan tuyệt đối không thể nào có bàng hữu như thể? Nếu có viện quân cường đại như vậy, lúc trước sao bị làm cho thảm như vậy?
Nếu như không là Nguyên Thiên Hạn cần đại lượng sinh linh để khôi phục nguyên hồn thỉ ngay từ mấy ngày trước toàn lực xuất kích dưới, có thể nhất cổ tác khí, dê như trở bàn tay hoàn toàn tiêu diệt Mộc Thiên Lan và Tạ Đan Quỳnh rồi.
Trăm triệu lần không nghĩ tới, mình tự cho là nắm chắc phần thắng, tính toán như lão Miêu chơi con chuột, thuận tiện mượn đại lượng sinh linh nguyên hồn liệu phục trạng thái, nay lại không công cho đối phương cơ hội thở dốc?!
Vốn là lấy tâm tư của Nguyên Thiên Hạn và Y Lạc Nguyệt, ngay cả biết mình phán đoán sai vẫn sẽ không tò buồn bã tự oán, nhưng những người này đến cũng làm cho bọn họ cảm nhận được áp lực cực lớn.
"Những người tuổi trẻ này... Bất kỳ một ai đều là tồn tại đáng sợ, cho dù hiện tại không đủ khả năng nhưng tương lai cũng nhất định là như vậy!" Nguyên Thiên Hạn nhìn người đối diện, thanh âm trầm thấp nói.
Y Lạc Nguyệt cũng không nói gì.
Lấy tu vi của bọn họ hiện tại đã đạt đến Thánh Nhân đỉnh cao thì đám tiểu tử đối diện này thực lực mặc dù cũng coi như là không tệ nhưng vân không đủ nhìn; nếu là quả thật toàn lực chiến đấu, một chưởng có thể chấn chết một người!
Nhưng, những người này tiềm lực cũng là kinh khủng chí cực, đợi một thời gian nữa tất thành cái họa tâm phúc!
Hai người cũng là nhân vật thành tinh, tuổi thọ lâu dài, lịch duyệt cũng sâu, đối với cuộc đời này hết thảy có thể nói là rò như lòng bàn tay; chính là bởi vì như thế mới biết được sự kinh khủng có thể những người này.
Nghĩ đến trong thiên ma 1 tộc, mình là người nổi bật, thiên phú cực cao, cho đến ngày nay đã đạt đến thể gian tu giả đỉnh điểm, cho dù là chống lại những tồn tại như Cửu Đế Nhất Hậu, trong lòng cũng chưa chắc đã có một chữ "Sợ" nhưng hôm nay nhìn thấy... người thiếu niên này từ đáy lòng lại mơ hồ sợ hãi không thôi. Còn nghĩ khi mình hai mươi tuổi thì tu vi ra sao? Chân chính nghĩ đến cái vấn đề này mà Nguyên Thiên Hạn cùng Y Lạc Nguyệt cũng là trầm mặc một trận, ở đáy lòng sự lạnh lẽo càng sâu.
Một hồi lâu sau, Nguyên Thiên Hạn rốt cục hỏi: "Lạc Nguyệt, ngươi khi ở tuổi như bọn họ thì đang làm gì đó?"
Y Lạc Nguyệt trên mặt lộ ra một trận khổ sở nói: "Bệ hạ... Cái này... Làm ta thật là có chút khó có thể nhe răng, ai."
Hắn ngẩng đầu lên, mang theo vẻ hồi ức nói: "Khi đó... Ta mới bất quá là Ma tướng cao giai nhưng đã được toàn gia tộc tôn sùng là bất thế thiên tài, trong gia tộc, tất cả cao đẳng tài nguyên toàn bộ dành cho ta... Hơn nữa, ta cũng đắc chí tự cho là mình rất giỏi, thật sự là dưới mắt không còn ai... Đổi lại ở Cửu Trọng Thiên Khuyết giai vị thì đại để cũng là Địa cấp cao cấp trình độ mà thôi, xấu hổ a... Ai!"
"Chúng ta tu luyện tới Thánh Nhân, ít nhất cũng cần vài ngàn năm thời gian." Nguyên Thiên Hạn ánh mắt ngưng trọng, cười khổ nói: "Nhưng bọn hắn mấy người này ở tuổi này phần lớn cũng đã là Thánh Nhân trung cấp! Thậm chí, có mấy người còn muốn cao hơn một chút."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.