Chương trước
Chương sau
"Tại sao?" Theo sát Tâm Vương, người thứ hai tiến vào là Hồn Vương chân mày cau lại nói.
Nhưng ngay sau đó liền phát hiện ra, trong phòng cũng chỉ có Thư Họa song vương.
Bốn người kia trong lòng cũng mơ hồ cảm thấy không tốt, Tâm Vương âm nhu thanh âm trong lúc bất chợt trở nên âm trầm táo bạo, tựa hồ như bão táp bị đè nén nói: "Kỳ Vương đâu?"
Thư Họa song vương cúi đầu xuống, không nói một lời.
"Kỳ Vương đâu?" Bốn người khác cùng nhau hét lớn, vẻ mặt giọng nói cũng trở nên vô cùng cấp bách, nôn nóng!
Biết rõ không tốt, nhưng vẫn còn trông cậy vào vạn nhất, cho dù là trọng thương đợi chết, thần hồn đều bị đả thương cũng không sợ, chỉ cần còn hơi thở cuối cùng là tốt rồi!
"Cũng không cần hỏi nữa." Nguyên Thiên Hạn thở thật dài một tiếng nói: "Kỳ Vương hắn... Gặp gỡ Yêu Hoàng Thiên ngũ đại hộ vệ vây công, đã... Chôn xương ở Yêu Hoàng Thiên rồi!"
Trong mật thất, không khí trong nháy mắt trở nên dị thường trầm tĩnh, bị đè nén!
Chỉ nghe thấy bốn người vù vù thở dốc!
Thánh Nhân đỉnh cường giả, cho dù là mười năm trăm năm không thở mà vui đùa một chút sẽ không phát thở dốc như vậy, nhưng hiện tại bốn người này lại lên tiếng thở dốc như ống bễ vậy.
"Chết... Rồi?" Tâm Vương thanh âm trở nên khô khốc cười nói: "Khanh khách... Đại nhân ngài... Ngài không nên nói giỡn như vậy, ha ha... Kỳ Vương làm sao có thể chết như vậy?"
Hắn vừa nói ánh mắt rọi lên mặt Thư Họa song vương mà tràn đầy mong đợi. Hy vọng hai người đột nhiên như ngày thường, thoáng cái từ giả bộ bi thống hóa thành cười ha ha nói với mình: Ngươi bị lừa gạt nữa rồi, ngươi là kẻ ngu...
Như vậy, mình quyết định sẽ không tức giận, sẽ rất vui vẻ nhào tới, vui vẻ túm được hai người này đánh cho một trận! Thậm chí, để cho bọn họ đánh mình một trận cũng không sao cả, chỉ cần bọn họ nói Kỳ Vương không có chết là tốt rồi...
Mấy huynh đệ kia cũng đang đợi, tha thiết mong đợi, trơ mắt nhìn Thư Cuồng cùng Thu Viễn Sơn.
Hai người chỉ cảm thấy trong lòng giống như vừa nuốt mấy vạn cân hoàng liên rồi; cổ họng giống như bị nghẹn lại vậy, trong lúc nhất thời một câu cũng nói cũng không nên lời, chẳng qua là giống như tượng gỗ ngơ ngác đứng đó.
Hầu kết cổn động mấy cái nhưng cũng đành nuốt xuống nhất khẩu thóa mạt.
Bốn người khác ánh mắt từ mong đợi mà tò tò trở nên vô thần, vô lực, tuyệt vọng!
"Đã chết rồi?" Tâm Vương mờ mịt nói: "Thật đã chết rồi? Kỳ Vương, thật đã chết rồi? Huynh đệ của ta, thật đà chết rồi?!"
Đột nhiên hắn ngửa mặt lên trời thét dài, phẫn nộ quát nói: "Hai người các ngươi, 2 tên khốn kiếp còn không mau nói cho ta biết, đây là nói giỡn! Nói giỡn! A!!!"
Trong lúc bất chợt hắn phi thân tiến lên, một tay níu lấy vạt áo Thư Cuồng cùng Họa Vương mà phân nộ quát nói: "Nói mau! Nói mau là nói giỡn, nói mau đi!"
Một trận điên cuồng lay động.
Thân thể Thư Cuồng cùng Họa Vương bị dao động giống như run rẩy cấp tốc lay động nhưng cũng tuyệt vọng đau thương đưa ánh mắt vô lực nhìn Tâm Vương mà cũng không chống cự.
Rốt cục, Tâm Vương không hề lay động nữa.
Hắn trong nháy mắt đã phát hiện ra 'hai người này cũng từng bị thương nặng nên dưới chân chậm rãi thối lui ra hai bước mà sánh vai cùng ba người kia mà đứng. Text được lấy tại Truyện FULL
Đột nhiên hắn hắc hắc cười cười, nói: "Chúng ta những người này cũng sống mấy trăm vạn năm rồi, chết tiệt, cũng sớm đáng chết rồi... sinh sinh tử tử, tất cả mọi người đã sớm thấy được, cũng phai nhạt rồi... Không có gì, người nào có thể chân chính không chết đây."
Hắn nói lời này tựa hồ là để trấn an mình, lại như là đang an ủi những người khác.
Tuy nhiên thanh âm của hắn so với khóc còn khó nghe hơn ; sắc mặt của hắn so với khóc còn khó coi hơn!
Lồng ngực của hắn phập phồng càng ngày càng kịch liệt, rốt cục không nhịn được rống to một tiếng nói: "Nhưng ta muốn biết, bọn họ rốt cuộc là chết ở trong tay ai? Chết như thế nào!? Chuyện từ đầu đến cuối như thể nào?!"
Mấy người khác cũng rối rít ngó chừng hai người. Không nói một lời; ngay cả hô hấp cũng ngừng lại.
Trong nháy mắt, cả mật thất tiếng châm rơi cũng có thể nghe được.
Trên mặt Nguyên Thiên Hạn, ánh mắt đột nhiên lóe lên một chút, tựa hồ muốn mở miệng nói gì nhưng rồi lại không có nói. Chẳng qua là dùng một loại ánh mắt rất kỳ dị không để lại dấu vết đánh giá Thư Cuồng cùng Họa Vương.
Theo lời bọn họ nói với nhau, trong mắt Nguyên Thiên Hạn loại thần sắc này cũng càng ngày càng trở nên sâu thẳm.
Sâu không thấy đáy.
Nghe song Vương nói xong, Tâm Vương phát ra một tiếng bi phẫn rống to nói: "Chúng ta đi Yêu Hoàng Thiên! Tỉm Yêu Hậu báo thù!"
"Chúng ta đi Yêu Hoàng Thiên! Báo thù! Báo thù!"
Đám Hồn Vương rối rít cổ võ nói.
"Yên lặng!" Nguyên Thiên Hạn trong mắt thần sắc kỳ quái đột nhiên biến mất không thấy gì nữa, hoàn toàn giấu diếm lại rồi giận dữ quát một tiếng nói: "Chuyên này liên quan đến mấy trăm ức sinh linh của hai phương thiên địa, há có thể làm việc như trò đùa như thế!"
"Bọn ngươi coi như là đại nhân vật có thân phận, nhân sinh lịch duyệt cũng không tầm thường, sao lại vọng động như thế!" Nguyên Thiên Hạn mặt giận dữ nói.
"Nhưng, huynh đệ bị giết, chúng ta sao có thể thờ ơ được! Chẳng lẽ lại gác lại chuyên này, tuyệt không có khả năng!"
Tâm Vương mặt giận dữ, thanh âm tận lực đè nén, cũng là càng ngày
càng là âm nhu, âm nhu thấm lòng người, nếu có người tu vi hơi thấp ở đương tràng, không cần cái khác, chỉ vỉ cái thanh âm này mà có thể làm cho người ta bị nội thương.
"Chẳng lẽ ta không đau lòng sao?! Ta cũng đau lòng! Nhưng... Hiện tại chúng ta bên này nội loạn không ngớt, nếu một khi tùy tiện khai chiến, thắng bại còn chưa rõ, sợ sau này cũng chưa chắc có cơ hội báo thù cho Kỳ Vương...
" Nguyên Thiên Hạn thở dài một tiếng nói: "Cho nên chúng ta chỉ có thể tạm thời nhân nại, chờ nội loạn kết thúc, ta tự nhiên sẽ... Binh phát Yêu Hoàng Thiên!"
Nguyên Thiên Hạn nặng nề nói: "Quân tử báo thù, mười năm không muộn, Bổn để ngày khác nhất định vì Kỳ Vương, đòi lại một cái công đạo!"
Sau khi trầm mặc một hồi lâu sau, Nguyên Thiên Hạn dị thường trầm trọng nói: "Kỳ Vương đi rồi... Các ngươi chỉ biết là hắn là hảo huynh đệ của các ngươi mà lại không từng nghĩ tới... Hắn cũng là huynh đệ của ta! Cùng chung kinh nghiệm trăm van năm tháng, là sinh tử huynh đệ!"
Tâm Vương, Hồn Vương nghe vậy thì cũng trầm mặc lại.
Một hồi lâu sau, Tâm Vương trầm trọng nói: "Hy vọng Thiên Đế đại nhân nhớ được lời hôm nay nói... Không được quên khoản huyết cừu này!
ở dưới bi phẫn, Tâm Vương thậm chí cũng không ý thức được mình bây giờ nói cùng Thiên Để đại nhân như vậy đã có chút ít vượt qua mặt hắn.
Nhưng, Thiên Để đại nhân nếu cũng đã nói như vậy, chẳng khác gì là lập bảo đảm, nếu Tâm Vương còn kiên trì yêu cầu đi Yêu Hoàng Thiên báo thù thì cũng có chút quá mức, quá mức bất cận nhân tình, cố tình gây sự....
Nguyên Thiên Hạn gật đầu vẻ mặt trịnh trọng.
"Đa tạ Thiên Đế đại nhân!" Lục đại hộ vệ đồng loạt khom người nói.
Trong nháy mắt khom người rốt cục có vài giọt nước mắt lộp bộp rơi ở trên mặt đất.
"Bệ hạ..." Thư Cuồng tiến lên một bước, muốn nói lại thôi.
Nguyên Thiên Hạn ánh mắt lóe lên một chút, ôn tồn hỏi nói: "Còn có chuyên gì?"
"Lần này nhiệm vụ không thành... Huynh đệ chết; thuộc hạ thật sự khó thoát khỏi tội!" Thư Cuồng trầm thống nói: "rốt cuộc cũng là bởi vì ta thực lực không đủ, nếu không... Ta..."
Nói tới đây, thanh âm hắn nghẹn ngào nhất thời khó tả.
Những huynh đệ kia mấy người thở dài rối rít nói: "Chuyện này có tại sao có thể trách được ngươi... Thư Cuồng, ngươi cần gì phải tự trách như thể..."
Nguyên Thiên Hạn thầm nghĩ trong lòng nói: "Cảm tình là bởi vì... Khó trách ta cảm thấy Thư Cuồng không đúng lắm... Lấy cá tính đa sầu đa cảm của hắn, thái độ phải như thế mới phải!"
Nhất thời trong lòng thoải mái, giọng nói ôn hòa mà nhẹ giọng nói: "Thư Vương, chuyên này thật là không trách được ngươi... Ai, thiên không hề trắc phong vân, người có sớm tối họa phúc, sinh tử thắng bại đối với người giang hồ chúng ta mà nói thật sự là chuyện tầm thường... Hoặc là, Kỳ Vương mặc dù thân vẫn nhưng hắn vẫn liều chết cố gắng để cho hai người các ngươi bình an trở về, đối với Kỳ Vương trọng tình mà nói, có lẽ vẫn còn là chết có ý nghĩa, cười đi u Minh... Ngươi không cần quá mức tự trách."
Chúng huynh đệ rối rít phụ họa, lên tiếng trấn an.
Tất cả tự vấn lòng, nếu mình cũng đi đến bước đó, không thể làm gì hơn thì cũng sẽ chọn hy sinh mình, bảo đảm cho huynh đệ an toàn rời đi là thứ nhất yểu vụ. Vừa nghĩ như vậy ai nấy trong lòng đều cảm hoài không dứt.
Có lẽ, đối với Kỳ Vương mà nói, ở dưới tình huống nguy hiểm như vậy có thể che chở cho Thư Cuồng cùng Họa Vương an toàn rời đi, hắn... Đã không phải nuối tiếc gì rồi?
Thư Cuồng hít một hơi thật sâu nói: "Thuộc hạ trước đó, nhiều năm như vậy trong bụng luôn có điều giữ lại... Phụ tá Thiên Đế bệ hạ luyện công cũng đã không toàn lực ứng phó... Hôm nay, thế nhưng lại làm cho huynh đệ của mình cứ như vậy.
Thư Cuồng đột nhiên bò lổm ngổm trên mặt đất, lên tiếng khóc lớn nói: "Chuyên này tất nhiên là lỗi của ta! Là ta không nên có tư tâm..."
Chúng huynh đệ hốc mắt vừa đỏ.
Nguyên Thiên Hạn thở dài một tiếng, tiến lên một bước, nhẹ nhàng mà vô vô vai Thư Cuồng nhẹ lời nói: "Không việc gì... thù này chúng ta nhất định sẽ báo!"
Thư Cuồng lấy đầu đập đất, lớn tiếng nói: "Thuộc hạ nhất định cúc cung tận tụy, hiệp trợ bệ hạ, thần công đại thành, áp đảo Yêu Hậu, báo thù rửa hận cho huynh đệ!"
"Tốt, hảo hảo." Nguyên Thiên Hạn trong lòng an lòng, gật đầu lia lịa nói: "Ngươi có thể có tâm này tin tưởng là Kỳ Vương có biết cũng ở cửu tuyền mỉm cười."
"Bệ hạ, thuộc hạ lần này thân chịu trọng thương, hầu như chết nhưng cũng là nhân họa được phúc, ngoài ý muốn lĩnh ngộ được một loại pháp môn so sánh với ** vãng còn hữu hiệu hơn. Thư Cuồng đứng lên, vẻ mặt kiên nghị nói: "Bệ hạ, chẳng qua là trong sách (Thư) vạn đoan cũng không thể đột phá, thiểu hụt một loại cảm giác nhìn thẳng vào, giang sơn như vẽ nhưng thiểu một cái cảm xúc thì luôn là không thể toàn tâm hoàn toàn dung nhập vào..."
"Chính xác..." Nguyên Thiên Hạn vì chuyện này, trên thực tế cũng rầu rỉ thật nhiều năm, nghe vậy tinh thần rung lên nói: "Ngươi cụ thể nghĩ tới điều gì? Cẩn thận nói một chút, xem Bổn đế có thể cho ngươi một chút ý kiến hay không!"
"Chuyên này còn cần có một cái đặc thù môi giới tham dự, là Họa Vương!" Thư Cuồng trầm trầm nói: "Có câu là thư họa không phân biệt! Nhưng trải qua thời gian dài như vậy chúng ta thủy chung lại quên mất điểm này."
Nguyên Thiên Hạn nghe vậy thì rơi vào trầm tư.
"Thư cố nhiên có thể bao hàm toàn diện, tải vạn vật mà Họa có thể trực tiếp hơn quan thị vạn lý hà sơn!" Thư Cuồng nói: "Nếu là có thể ở trong bao hàm vạn tượng gia nhập họa diện cảm xúc để tỉm hiểu... Mới là chu đáo, ít nhất so sánh với dĩ vãng sẽ cường thịnh hơn nhiều."
Nguyên Thiên Hạn nói: "Chuyên này chỉ sợ không có dễ dàng như vậy, chúng ta đã từng thử qua nhiều loại phương thức rồi nhưng... Hiệu quả quá nhỏ."
"Thuộc hạ lần này quả thật tìm hiểu được 1 pháp môn mới!" Thư Cuồng hít một hơi thật sâu, trên mặt phát ra trầm tĩnh quang huy nói: "Chỉ cần ta liên thủ với Họa Vương, không có chút nào giữ lại buông ra tự thân tinh thần, để cho tinh thần thế giới của hai người hoàn toàn dung làm một thể, sau đó do ta chủ trì phát động Vạn Tượng đại pháp, khởi động tối cao tầng thứ là có thể làm được thư họa hợp nhất!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.