Chương trước
Chương sau
Kể từ khi sống lại tới nay, Sở Dương đã có một cái thói quen rất đặc thù là chỉ cần đi trên đường, mặc dù cả người hắn thoạt nhìn hình như là mắt nhìn thẳng, chẳng qua là rất đơn thuần đi trên con đường của mình nhưng thần thức của hắn lại sớm bao phủ quanh người hắn trong 1 phạm vi nhất định, tuyệt không ngoại lệ, mà phạm vi này theo tu vi của hắn tăng trưởng mà dần dần mở rộng ra, hôm nay nó đà đạt đến chu vi năm trăm trượng rồi.
Chu vi năm trăm trượng!
Cái phạm vi dò xét này ở Cửu Trọng Thiên Khuyết cơ bản cũng là cực hạn mà một vị Thánh cấp sơ cấp cao thủ có thể toàn lực dò xét được! Hơn nữa vẫn còn có điều sơ hở.
Thời gian dài như vậy không có gián đoạn buông ra thần thức dò xét khoảng cách dài, hơn nữa còn là bất cứ chỗ nào cũng buông ra. Đối với một cao thủ mà nói, cho dù là Thánh nhân cấp bậc cường giả thì cũng là một loại cử động rất xa xỉ.
Nhưng đối với Sở Dương mà nói, đó chẳng qua là một cái hành vi đề phòng mà thôi.
Từ khi sống lại đến bây giờ, Sở Dương sáu bảy phần mười thời gian cũng là cùng địch nhân tranh đấu nên loại thần thức dò xét này có lẽ đã thành một loại bản năng phòng vệ, hơn nữa hiện tại đang đối mặt với một phương thiên địa nên tự nhiên là phải càng thêm cẩn thận.
Thứ hai, Sở Dương trước mắt thần thức đã cao hơn cao thủ cùng cấp bậc mấy chục lần trở lên. Tiêu hao như vậy còn không coi là vào đâu...
Thật ra thì trong năm trăm trượng, phạm vi này nhìn như không nhỏ nhưng nếu chân chính phải đối mặt với 1 cao cấp Thánh nhân xuất thủ thì điểm khoảng cách này nhiều nhất cũng chỉ đủ cho Sở Dương miễn cưỡng kịp tránh thoát chỗ yểu hại mà thôi, bị thương là không thể tránh được.
Nếu phạm vi dò xét như vậy còn chưa đủ mà Sở Dương bản thân vẫn còn dư lực thì tại sao không tiến thêm một bước mở rộng phạm vi thần thức dò xét ra nữa?
Cái này cũng không phải Sở Dương không muốn hoặc là không thể, mà phạm vi thần thức dò xét như vậy đã không thể tiến thêm một bước nữa. Nếu lớn hơn nữa thỉ ảnh hưởng đến thần thức cực hạn khuếch trương lúc chạy trối chết, phạm vi năm trăm trượng khoảng này là vừa đủ!
Đang khi hắn đi về hướng Phách Mại Đường của Đường gia thiếu chủ thì trong phạm vi thần thức lại đột nhiên nhận thấy một trận rung động. Cùng một thời gian, một đạo cực tốc bạch quang giống như giống như cầu vồng thẩm thấu vào Cửu Kiếp Không Gian nhưng ngay sau đó liền biến mất. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Nếu như là đơn thuần dùng mắt thường dò xét thậm chí là thần thức thì chỉ sợ là cũng không thể phát giác được nhưng Cửu Kiếp Không Gian của Sở Dương lại có thể cảm thụ được nguy cơ!
Sở Dương cả người thoáng cái sởn gai ốc!
"Đạo bạch hồng kia hẳn là Thánh nhân cao cấp đỉnh cao thủ rồi?! Làm sao lại xuất hiện ở chỗ này? Rốt cuộc là có tình huống gì?!" Sở Dương trong lòng nhất thời kinh hãi một chút.
Cao thủ do Yêu Hậu phái tới trên căn bản đều ở cạnh Yêu Ninh Ninh, mọi người mình cũng quen mặt. Mà sau khi thao tác xong, Yêu Hậu cũng tuyệt đối không thể phái ai tới nữa, mà cho dù phái tới cũng sẽ không thể không nói với mình.
Nói như vậy, vị Thánh nhân cao cấp đỉnh cao thủ này có xác suất lớn là địch mà không phải bạn!
Chẳng lẽ là... Mặc Vân Thiên?
Nếu như nếu không, làm sao lại đột nhiên xuất hiện ở Lạc Hoa thành?
Sở Dương trong lòng tính cảnh giác thoáng cái lên tới cao nhất; trên mặt bất động thanh sắc lặng yên không một tiếng động rẽ vào một chỗ ngoặt rồi không vội không chậm đi tới.
Khi đến gần địa điểm đó càng ngày càng gần, Sở Dương phát hiện ra mấy người.
Sở Dương rất bí mật đem mặt trong nháy mắt đã biến thành 1 người trong đó rồi thanh sắc bất động đi tới, hắn đã sớm khóa mục tiêu, đó là một trung niên nhân mặc áo xanh.
Người nọ mặc dù một bộ bình bình đạm đạm, giống như thường nhân nhưng Sở Dương lại nhạy cảm cảm giác được, người này có loại thái độ không thèm quan tâm đến cái gì khác.
Đối đãi với thiên địa, đối đãi với sinh mệnh, đối đài với hết thảy bao gồm chính hắn, cũng không thèm quan tâm đến, là loại thái độ kia.
Trên thân người áo xanh kia cũng loang lổ vết máu, tựa hồ là bị thương nhưng vẫn có thể thấy được là không nặng lắm.
Ở Lạc Hoa thành, người bị thương như vậy thật sự là tùy ý có thể thấy được, cũng sẽ không làm người khác chú ý.
Sở Dương ánh mắt chỉ thoáng phiết qua liền lập tức cảm giác được người này bị thương.
Mặc dù hắn cố gắng che dấu, đem tự thân hơi thở toàn bộ che đậy, nhưng dù sao hắn bị thương quá nặng, cử động đà suy yểu nên không thể gạt được người khác. Dĩ nhiên, cái 'Người khác' này cũng chỉ có thể là cao thủ Thánh nhân cấp trở trên.
Các loại võ giả khác cũng quyết không phát hiện ra được.
Sở Dương trong lòng vừa động rồi đột nhiên nhớ tới, ở đoạn thời gian trước có một tràng kinh thiên động địa đại chiến, có mấy đạo cầu vồng vọt qua trên trời.
Nếu nơi đây có đỉnh cao thú thì cũng chỉ có thể là mấy cái. Nếu là người bên phe Yêu Hoàng Thiên sẽ không cần che dấu hành tích như vậy...
Chẳng lẽ...
Sở Dương tâm niệm như điện thiểm nhưng người nọ tựa như có lẽ đã phát hiện ra Sở Dương chú ý tới mình nên vội cất bước tránh đi.
Sở Dương nhãn châu xoay động rồi đột nhiên bước nhanh đi tới, trực tiếp vọt tới trước mặt người này vẻ mặt kinh ngạc nói: "Di, ngươi không phải là Vương lão ngũ sao? Tiểu tử ngươi tại sao lại ở chỗ này? Mày là thằng khốn kiếp này, thật nhiều năm rồi không có thấy ngươi ha
Trong khẩu khí đầy vẻ 'Tha hương ngộ cố tri' vui mừng thân thiện, quả thực là miêu tả rất sinh động.
Sở Dương một tay nhẹ vỗ bả vai của đối phương, giống như là huynh đệ ly tán ba trăm vạn năm, đột nhiên trong chiến hỏa ly tán nơi đầu đường gặp lại nhau vậy!
Người nọ mặt nhăn cau mày, có chút không nhịn được nhìn Sở Dương nói: "Ngươi là ai? Ta không nhận ra ngươi! Ta cũng không phải là Vương lão ngũ..."
Sở Dương cười ha ha, chỉ vào người này nói: "Xem một chút này, mày là thằng khốn kiếp này, thật là thằng khốn kiếp này rồi... Lại ngay cả đồng hương cũng không nhận ra, cho dù ngươi sợ ta đòi nợ cũng không cần như vậy chứ? Vương lão ngũ, ngươi sao lại nói như vậy đây? Các hương thân đều nói ngươi đại phát của cải, nhưng ngươi cũng không thể phát của cải rồi thì không nhận đồng hương nữa chứ, ngươi thiếu nhà ta chút tiền nhỏ thôi, ta không đòi là được chứ gì?"
Người nọ hừ một tiếng, nói: "Không thể nói lý." Dứt lời bèn phất tay áo mà đi.
Sở Dương ở phía sau đuổi theo nói: "Uy, Vương lão ngũ, ngươi cũng không thể có cái bộ dáng này, nhớ năm đó nhà ngươi ngay cả tiền ăn cơm cũng không có nên mượn nhà ta chân kim Bạch Ngân, lúc ấy ngươi và muội muội Vương lão lục của ngươi nữa, cha ngươi Vương lão thực ban đầu đã từng hứa hẹn, nói một khi hết khổ sẽ đem muội muội ngươi gả cho ta làm lão bà, sau này nhà ngươi không có trả tiền lại mà chuyển đi, nhà ta cũng không nói gì, đây cũng là chuyện toàn bộ thôn ai cũng biết mà... Hiện tại ngươi lại làm bộ như không nhận ra ta, ngươi có thể như vậy sao..." "
Sở Dương vô hạn ủy khuất nói: "Mặc dù ta hiện tại rất nghèo nhưng ngươi cũng không có thể đối xử với ta như thế... Vương lào ngũ! Vương lão ngũ... Ngươi chờ một chút..."
Những lời này Sở Dương la to ra ngoài làm mọi người bên cạnh nhất thời mãnh liệt tiếng vọng nói: "Này người làm sao có thể làm như vậy chứ?" Có người nói nhỏ: "Có tiền cứ như vậy... Cái này gọi là vong ân phụ nghĩa! Thật thật heo chó không bằng!"
"Chính là vậy, hiện tại người có tiền cũng lại như vậy... Làm sao đều có bệnh thúi như vậy chứ!"
"Quả thực chính là tên khốn kiếp!"
"Ngươi đứng lại! Đem lời nói rõ ràng!"
Còn có người vượt qua ngăn cản người trung niên kia lại nói: "Đi đâu?! Ngươi định chạy đi đâu? Người ta khi nhà ngươi nguy nan nhất trợ giúp các ngươi, ngươi hôm nay phát đạt lại trở mặt? Nhân phẩm sao ti tiện như vậy! Ta khinh bỉ ngươi! Ngươi không biết xấu hổ sao?"
Cái người trung niên này quả thực giận đến mức vỡ phổi nói: "Lão phu không phải là cái gì Vương lão ngũ, căn bản là không nhận ra hắn là ai! Lão phu cũng lớn như vậy rồi, hắn mới bao nhiêu tuổi? Lão phu làm sao mượn tiền nhà hắn được!"
Sở Dương một bộ ủy khuất bộ dạng nói: "Vương lão ngũ a... Ta không có nghĩ tới việc đòi nợ mà, ta cũng không có nghĩ tới việc còn muốn cưới muội muội ngươi, ta cũng trưởng thành rồi, cũng có lão bà rồi... Chẳng qua là trong lúc bất chợt tha hương gặp lại ngươi, ta không nhịn được có chút vui mừng thôi, muốn tìm đồng hương ôn chuyện, ngươi lại biến thành như vậy đây, thật là câu nói kia, trở mặt không nhận người rồi sao..."
Người chung quanh càng ngày càng nhiều, rối rít chỉ trích nói: "Chính là như vậy, ngươi này làm sao có thể như vậy? Người ta cũng nói không muốn làm tiền ngươi mà, ngươi lại không thể nói tiếng người sao..."
"Người có tiền cũng đều có bệnh này, thấy người liền cho rằng người ta muốn vay tiền hắn, đem một chút xíu tiền so với thiên còn lớn hơn..."
"Khinh bỉ!"
"Ta cũng muốn có tiền, bất quá ta có tiền rồi cũng sẽ không giống người này đâu..."
"Mẹ kiếp!"
Vị trung niên nhân này lồng ngực hoàn toàn nổ tung.
Lúc nào ta đụng phải một đồng hương như vậy chứ? lào tử rời cố hương sao cũng phải hơn 130 vạn năm rồi! Coi như là thật sự có đồng hương thì từ lâu đã biến thành xương trắng rồi... Hơn nữa ta lúc nào gọi là Vương lão ngũ rồi? Lại còn có một muội muội gọi là Vương lão lục nữa...
Cha ta coi như thiểu não cũng sẽ không đặt tên cho nữ nhi là Vương lão lục đi? Như vậy là quá thiểu não đi?!
Nếu không phải lúc trước bị thương nặng, vạn bất đắc dĩ trà trộn ở chỗ này chữa thương thỉ đã sớm đem thằng này một cái tát chụp chết rồi! Nơi nào còn cho tên này ở trước mặt mình chít chít méo mó như thế
Con mẹ nó có chuyện gì a?!
Hồi lâu chưa từng vận dụng "Diễn kỹ", ngôi sao diễn viên Sở Dương hôm nay thể hiện diễn kỹ nghiễm nhiên tấn thăng đến cảnh giới mới rồi, đem diễn kỹ hoàn mỹ sáp nhập vào thanh sắc, hắn nước mắt giàn giụa, nước mũi nước mắt khóc lóc kể lể nói: "Vương lão ngũ, ngươi nói làm sao thể? Ngươi thật không nhận ra ta sao? Ta là cao lớn hơn rồi mà ngươi lại lùn đi a... Ngươi quay đầu lại xem một chút, chẳng lẽ ta lớn lên mà mặt lại khác đi sao? Mới được mấy năm mà thôi, ta không có biến hóa gì lớn, ta biết ngươi mà sao ngươi không nhận ra ta..."
Mọi người đứng quanh hiển nhiên đều bị diễn kỹ của Sở Dương mê hoặc mà nghiêng về một bên, bảy cái tám miệng rối rít chỉ trích.
Con người lúc nào cũng thích xem náo nhiệt, hơn nữa lúc nào cũng đều là đồng tình với người yểu.
Ngay cả là không quen biết nhưng bình thủy tương phùng cũng là như thể.
Chẳng qua là, cái người trung niên này thoạt nhìn làm sao cũng không giống một võ giả, hơn nữa tính tình còn rất kiên nhẫn nữa...
Mọi người cuộc sống thật lòng cũng không giàu có, khó được cơ hội khi dê người có tiền như vậy a...
Nếu không thừa dịp này khi dễ bắt nạt thì làm sao cũng làm thất vọng phân nghèo khó kia của mình!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.